Mấy ngày kế tiếp, Chu Văn lại đi một chút Dị thứ nguyên lĩnh vực tại Đế Đô, tuy nhiên không thu hoạch gì thêm, một mực không phát hiện đồ án nhỏ.
Sự tình Tiêu gia, Vương gia bên kia đã có kết quả, mặc dù đã tạm thời trấn an Tiêu gia, thế nhưng thủy chung đây vẫn là một tai họa ngầm.
Tiêu gia hứng thú đối với Vương Thiền, chỉ sợ không vì Tiêu Tư chết đi mà dừng lại, Vương gia cũng muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, thậm chí còn muốn tiêu diệt Tiêu gia, miễn hậu hoạn.
Nhưng bản thân Tiêu gia cũng không yếu, mà lại ở tận Nam khu, bàn tay Vương gia còn chưa duỗi đến đó.
Muốn hủy đi hào phú Tiêu gia, chỉ sợ chỉ có chúa tể Nam khu Độc Cô gia mới làm được.
Vương gia có thể trước ổn định Tiêu gia, sau đó lại chậm rãi âm thầm mưu đồ, nghĩ biện pháp tìm hiểu tại sao Tiêu gia lại đánh chủ ý với Vương Thiền.
Sự tình Đế Đô căn bản đã kết thúc, Chu Văn dự định muốn về Lạc Dương, trước khi đi, Vương nãi nãi mang theo Vương Lộc cùng Vương Thiền cùng tiễn hắn, còn căn dặn hắn về sau có rảnh nhớ đến chơi.
Chu Văn rời khỏi Đế Đô đến một thôn trang bỏ hoang, thấy A Sinh ngồi trên cây đại thụ chờ hắn.
- Văn thiếu gia, Hạ lão gia tử thế nào?
A Sinh tới lâu như vậy, mặc dù chính hắn không tiến vào Đế Đô, có điều tình huống bên trong Đế Đô lại rõ trong lòng bàn tay, Chu Văn đã liên hệ với hắn từ lâu, có điều vì lý do an toàn, cho nên hắn không nói nhiều thông tin liên quan.
- Về sau sẽ không xuất hiện nữa.
Chu Văn đem sự tình Hạ Cửu Hoang nói đại khái lại một lần, A Sinh nghe được một mặt khiếp sợ.
- Không ngờ Hạ lão gia tử là Hạ Cửu Hoang, mà Tiên Thiên Bất Bại Thần Công của hắn không hề phá, nói như vậy trên thực tế huyết mạch của Hạ gia không phải của hắn?
A Sinh lập tức có suy nghĩ như Chu Văn suy đoán.
- Ai biết được, trên lý luận mà nói, Tiên Thiên Bất Bại Thần Công không phá, Hạ Cửu Hoang hẳn không thể có hậu đại, nhưng Tiên Thiên Bất Bại Thần Công và Đại Đế kinh của hắn dung hợp thành Tiên Thiên Đại Đế Kinh, cũng có thể có hậu đại cũng khó nói, hiện tại người đã chết rồi, chỉ sợ bí mật này vĩnh viễn không ai biết.
Chu Văn nói.
- Tử Cấm Thành hiện tại thế nào?
A Sinh lại hỏi một vấn đề trọng yếu khác.
- Ta cũng không biết, cái này ngươi phải hỏi nó.
Chu Văn nhìn một chút linh dương đang ngồi ủ rũ chau mày.
Rõ ràng A Sinh biết, bản thân không thể lấy được đáp án từ chỗ linh dương, thay đổi đề tài khác nói:
- Lý Huyền đi Nam khu.
- Lý Huyền đi Nam khu làm gì?
Chu Văn ngẩn người, chuyện này Lý Huyền cũng không nói với hắn.
- Là Lý Mặc Bạch tìm hắn?
Chu Văn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến.
- Không phải, hắn do Độc Cô Trùng dẫn đi, hiện tại Độc Cô Trùng muốn thu hắn làm đệ tử, Lý Huyền không đồng ý, mà Độc Cô Trùng muốn đả động Lý Huyền, nói cho Lý Huyền một số bí mật, cho nên Lý Huyền đi Nam khu thử thời vận, hắn sợ ngươi cuống cuồng, cho nên không muốn ta nói cho ngươi biết.
A Sinh đem chuyện xảy ra nói lại một lần.
Chu Văn quả thật chút bận tâm, Lý Huyền nhìn bề ngoài là kẻ cà lơ phất phơ không tim không phổi, nhưng thực tế lại là một người dễ bị tìm cảm chi phối, đây vừa là khuyết điểm đồng thời là ưu điểm của hắn, Chu Văn sợ hắn xảy ra chuyện tại Nam khu.
Nam khu có nhiều thứ tà môn, Cổ trung, Cổ Mạn Đồng, đủ các loại tà dị, coi như Lý Huyền có được Bất Tử Bất Diệt Chi Thân, tại loại địa phương kia cũng không phải tuyệt đối an toàn, huống chi Lý Huyền còn đạt tới cảnh giới kia.
Hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Chu Văn chỉ hy vọng Lý Huyền có thể bình an trở về.
- Phía trước có một tòa Thổ Địa miếu khá nổi danh, ngươi muốn đi xem không?
Đi đường hơn nửa ngày, thời điểm đi tới một thị trấn nhỏ, A Sinh hỏi Chu Văn.
- Thổ Địa miếu sao? Đi xem một chút cũng tốt.
Chu Văn còn nhớ rõ bản