- Tại sao lại hỏi như vậy?
Lý Mặc Bạch là người tinh tế thế nào, nghe Chu Văn hỏi vậy, tức khắc liên tưởng.
- Ta nghe nói đám người Tử Cấm Thành, Độc Cô Ca, phát hiện được một Thủ Hộ giả chi kén tại Nam khu, hơn nữa đã khế ước thành công.
Chu Văn nửa thật nửa giả nói.
Lý Mặc Bạch nghe xong ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi:
- Chuyện ngươi nói này ta cũng biết, địa phương hai bên phát hiện không giống nhau, Thủ Hộ giả chi kén ta phát hiện, trước mắt vẫn chưa có người nào đi vào. Nơi đó bốn phía đều có Dị thứ nguyên lĩnh vực cực kỳ nguy hiểm, trong đó nổi tiếng nhất là một Dị thứ nguyên lĩnh vực tên là Bất Hồi cốc, ngay cả người Độc Cô gia cũng không dám tùy tiện thâm nhập. Năm đó ta cơ duyên xảo hợp, mới có thể phát hiện Thủ Hộ giả chi kén kia.
Nói thật, Chu Văn tâm hơi động, số lượng Thủ Hộ giả quả thật quá ít, trước mắt hắn đủ tiếp xúc với hai Thủ Hộ giả, có điều chúng thật sự quá mạnh, căn bản rất khó ra tay.
Nếu có thời gian để Chu Văn chậm rãi phát triển, việc chém giết bọn chúng chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng Tỉnh Đạo Tiên đã đã tìm tới cửa, Chu Văn cũng cảm giác được áp lực.
Như lời Hạ Cửu Hoang nói, không đạt Thần thoại, chung quy chỉ là Phàm Thai, bởi cơ sở bản thân quá kém, đối mặt với đối thủ Thần thoại cấp, dễ trở thành nhược điểm, ngay cả khi có nhiều Thần thoại Phối sủng cũng vô dụng.
- Dựa theo ước định, nếu ngươi không thể khế ước Thủ Hộ giả thành công, như vậy nó thuộc về ta?
Chu Văn nhìn Lý Mặc Bạch nói.
- Đương nhiên, hợp tác vui vẻ.
Lý Mặc Bạch mỉm cười vươn tay.
Chu Văn bắt tay với Lý Mặc Bạch một chút, xem như đạt thành hiệp nghị. Loại sự tình này giấy trắng mực đen cũng vô dụng, cho nên không cần ký hợp đồng.
- Khi nào ngươi có thể đi?
Lý Mặc Bạch hỏi Chu Văn.
- Lúc nào cũng được.
Chu Văn trả lời.
- Thu thập một chút đồ vật, tối nay chúng ta lên đường, chờ tới Nam khu về sau, chúng ta trước tiên đi một chuyến tới Mãnh Rải, tìm một bằng hữu họ Cốc hỗ trợ, có hắn dẫn đường, chúng ta mới có thể an toàn tới Bất Hồi cốc.
Lý Mặc Bạch nói.
- Trên đường có vấn đề mà chúng ta không giải quyết được?
Chu Văn nhíu mày hỏi.
Lý Mặc Bạch nói:
- Nam khu bất đồng so với mấy khu vực khác, nhưng khu vực khác đều tuôn theo quy tắc lực lượng mạnh yếu định thắng thua. Nhưng tại Nam khu, lại có rất nhiều các loại Dị thứ nguyên sinh vật tà dị, thậm chí một số nơi lấy tiểu vi Vương, Dị thứ nguyên sinh vật càng nhỏ, ngược lại lực phá hoại càng lớn. Ví dụ như Phi Thiên Bất Tử Cổ trên bảng xếp hạng, hình thể chỉ lớn bằng con kiến, nhưng lực phá hoại của nó, không hề yếu hơn bất kỳ Thần thoại Phối sủng nào trên bảng xếp hạng. Tại Nam khu có Dị thứ nguyên sinh vật tà dị và nhỏ bé, nếu không quen thuộc tình huống, nói không chừng chết oan uổng, ta có một ít hiểu biết đối với nơi đó, nhưng rốt cuộc không phải dân bản xứ, có dân bản xứ dẫn đường, sẽ an toàn hơn nhiều.
- Cũng tốt.
Chu Văn gật đầu, lại hỏi một câu:
- Ngươi biết Lý Huyền đi Nam khu sao?
- Hắn đi đâu không liên quan gì đến ta?
Lý Mặc Bạch nói xong, rời đi.
Chu Văn trở về chuẩn bị một chút, hơn nữa đem sự tình mình chuẩn bị đi Nam khu nói cho người thân cận.
Thời điểm tới buổi tối, Chu Văn đi theo Lý Mặc Bạch xuất phát tới Mãnh Rải.
Lý Mặc Bạch mang theo hai cận vệ, trong đó một người là Điệp mà Chu Văn từng gặp qua, người còn lại là một kẻ câm, tên của hắn gọi là Câm.
Hai người dọc theo đường đi, nhưng người hầu, chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho Lý Mặc Bạch.
Chu Văn vẫn có tâm lý đề phòng Lý Mặc Bạch, dọc theo đường đi vẫn