Độc Cô Trùng cắt ngang nói:
- Ta thấy tiểu tử Lý Huyền có chút tư chất, cho nên dự định thu hắn làm đồ đệ. Ngươi cũng có thể suy tính một chút, hiện tại nhận ta làm sư phụ còn kịp.
Chu Văn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, Mệnh hồn Lý Huyền dung hợp với Tà Vương Cổ, cho nên có một bộ phận mang đặc tính của Cổ.
Độc Cô Trùng khẳng định coi trọng điểm này, cho nên muốn thu Lý Huyền làm đồ đệ.
Lý Huyền cùng Chu Văn là bạn tốt, Độc Cô Trùng sợ Lý Huyền biết hắn muốn bái Chu Văn làm sư phụ, cảm giác quá mức mất mặt, không chịu bái hắn làm thầy, cho nên mới trở mặt không quen biết.
- Ngươi thôi đi, không biết người nao đứng trước cửa ký túc xá Chu Văn, luôn mồm muốn tìm sư phụ.
Lý Huyền bĩu môi một cái nói:
- Ngươi yên tâm, ta Lý Huyền nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi đánh cược có thể thắng ta, ta khẳng định bái ngươi làm thầy. Có điều nếu ngươi thua…
Vượt quá Chu Văn dự kiến, Lý Huyền lại biết sự tình Độc Cô Trùng muốn bái hắn làm thấy.
- Dừng lại, Độc Cô Trùng ta không thể nào thua.
Độc Cô Trùng lập tức nói.
Chu Văn hỏi rõ ràng Lý Huyền rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Lý Huyền đem sự tình nói kỹ càng một lần, Chu Văn mới biết được tại sao Độc Cô Trùng có thể thuyết phục Lý Huyền tới Nam khu.
Sau khi Chu Văn đi, Độc Cô Trùng vừa vặn đụng phải Lý Huyền trong ký túc xá Chu Văn, hai bên nổi lên xung đột, Độc Cô Trùng muốn dùng Cổ trùng thu thập Lý Huyền, nhưng Cổ trùng của hắn căn bản không dám tới gần Lý Huyền, cái này khiến Độc Cô Trùng giật nảy cả mình.
Trải qua qua nhiều lần thăm dò, Độc Cô Trùng mới phát hiện, Mệnh hồn Lý Huyền đơn giản là khắc tinh của Cổ trùng.
Hắn muốn học dưỡng Phượng Hoàng chỉ vì khắc chết Cổ trùng, mà bản thân Lý Huyền có thể khắc chế đủ loại Cổ trùng, nhân tài như vậy, Độc Cô Trùng liền động tâm, sống chết nhất định phải khiến Lý Huyền làm đồ đệ hắn, đi theo hắn học dưỡng Cổ.
Dĩ nhiên Lý Huyền không chịu, Độc Cô Trùng cũng không buông bỏ, phô bày không ít diệu dụng cho Lý Huyền xem, còn nói muốn giúp Lý Huyền bắt Thần thoại Cổ trùng.
Lý Huyền thấy những đầu Cổ trùng kia có năng lực thần kỳ, có chút động tâm, nhưng ban đầu Độc Cô Trùng muốn bái Chu Văn làm sư phụ, Lý Huyền không nguyện ý làm đồ đệ Độc Cô Trùng, cuối cùng đánh cược với Độc Cô Trùng.
Nếu như Độc Cô Trùng có thể bắt được đại danh đỉnh đỉnh Băng Tằm Cổ Vương, Lý Huyền sẽ đáp ứng làm đồ đệ của hắn, cùng hắn học vấn và tu dưỡng Cổ, coi như Băng Tằm Cổ Vương là lễ vật tặng đồ đệ.
Nếu Độc Cô Trùng không bắt được Băng Tằm Cổ Vương, như vậy hắn phải bái Lý Huyền làm sư phụ, thậm chí phải dạy Lý Huyền nuôi Cổ.
- Vô luận thắng thua Lý Huyền đều không chịu thiệt, Độc Cô Trùng lại chịu thua thiệt như vậy, rốt cuộc coi trọng Lý Huyền hay có mưu đồ khác đây?
Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư, trong lúc nhất thời cũng không cách nào xác định.
- Nếu không phải có người quấy rối, ta đã sớm bắt được Băng Tằm Cổ Vương, thu hắn làm đồ đệ.
Độc Cô Trùng nói.
Lý Huyền nhếch miệng, khinh thường nói:
- Nếu không phải vừa vặn có người xông tới, phân tán sự chú ý của Băng Tằm Cổ Vương, chỉ sợ chúng ta đã chết nơi đó, còn nói cái gì đệ nhất cao thủ dưỡng Cổ tại Nam khu, thật sự mất mặt quá trời.
Lý Huyền lại đem chuyện đã xảy ra nói một lần, nguyên bản Độc Cô Trùng mang theo Lý Huyền đi bắt Băng Tằm Cổ Vương, dự định Mệnh hồn Lý Huyền kiếm chết Băng Tằm Cổ Vương, lại thêm năng lực của hắn, nhất định thành công.
Nhưng ai biết, Băng Tằm Cổ Vương lại không chỉ có một đầu, mà là hai con, thời điểm bọn hắn vây khốn thành công Băng Tằm Cổ Vương, tưởng thành công, nhưng ai ngờ một đầu Băng Tằm Cổ Vương khác lại xuất hiện, khiến Độc Cô Trùng trở tay không kịp, hai người kém chút tử nạn.
May mắn lúc đó, vừa vặn có một đám người cũng muốn bắt Băng Tằm Cổ Vương, đồng thời phân tán sự chút ý của một đầu Băng Tằm Cổ Vương, nhờ đó bọn hắn có thể thoát khốn.
- Hiện tại đám người kia đang chuẩn bị bắt Băng Tằm Cổ Vương, ta thấy bọn hắn lợi hại hơn lão đầu này nhiều, đoán chừng tám chín phần đắc thủ.
Lý Huyền nói.
- Đánh rắm, ngươi cho rằng Băng Tằm Cổ Vương dễ bắt như vậy? Chỉ bằng mấy tên bất tài Tiêu gia kia sao, cho bọn hắn thời gian mười năm, bọn hắn cũng không bắt nổi Băng Tằm Cổ Vương, không chết là may.
Độc Cô Trùng nhảy chân kêu lên.
- Tiêu gia? Tiêu gia nào?
Trong lòng Chu Văn hơi động, nhìn