Đám người Chu Văn dưới chân núi, chỉ nghe được thanh âm ken két ken két trừ bên trong núi lửa truyền ra.
Ba người Cốc Sơn Thủy nghe được thanh âm về sau, chậm rãi theo miệng núi lửa lui xuống, bọn hắn một bên lui một bên đào rãnh đổ thi dầu, tạo thành một rãnh nhỏ dài.
Chỉ chốc lát sau, ba người Cốc Sơn Thủy lui xuống, trốn đằng sau nham thạch cùng bọn Chu Văn.
Rất nhanh, bên trong miệng núi lửa truyến đến tiếng dị động, một đầu Cổ trùng theo miệng núi lửa bò lên.
- Đây không phải Độc Giác Tiên sao?
Chu Văn đứng xa xa đánh giá đầu Cổ trùng kia, thấy hình dạng của nó rất giống Độc Giác Tiên, trên người có hắc giáp, trên đầu có nhất giác chĩa về phía trước.
Đầu Cổ trùng kia leo ra ngoài, dọc theo rãnh thi dầu bò xuống, liếm sạch sành sanh thi dầu dưới đất.
Mắt thấy Cổ trùng từng chút leo xuống, vẻ mặt Cốc Sơn Thủy trở nên ngưng trọng lên, Cốc Lâu cùng Cốc Hòa thoạt nhìn cũng rất khẩn trương.
Cốc Sơn Thủy nhìn về phía Chu Văn, Chu Văn khẽ gật đầu, Cốc Sơn Thủy cầm vật chứa làm bằng kim loại đặt bên trong một khe hở, sau đó đổ hơn chục bình thi dầu vào đó, cơ hồ chứa đầy vật chứa kim loại.
Hàng loạt thi dầu tản ra mùi, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thi trùng, nó bày cánh trong suốt, lại nhanh chóng bay về phía vật chứa kim loại.
Nó đứng trước rìa vật chứa, duỗi đầu, hút thi dầu bên trong.
Vật chứa kia hơi sâu, Thi trùng hút một nửa về sau, không hút được thi dầu phía dưới, chỉ có thể bò vào trong vật chứa.
- Ngay lúc này.
Cốc Sơn Thủy lập tức ra hiệu Chu Văn động thủ, bản thân cũng lao về phía vật chứa kim loại.
Chu Văn để Tiểu điểu bay qua, rơi vào rìa vật chứa.
Thi trùng thấy được Tiểu điểu, lại không sợ hãi giống Cổ trùng bình thường, lập tức giương nanh múa vuốt giằng co với Tiểu điểu, có điều dễ thấy nó cũng có chút kiêng kỵ Tiểu điểu, không lập tức phát động công kích.
Thời gian nó lưỡng lự, Cốc Sơn Thủy đã vọt tới bên cạnh vật chứa, một tay cầm cái nắp, một tay vung một chút bột phấn, sau đó bộp một cái phủ lên vật chứa.
Cốc Sơn Thủy một tay ấn nắp vật chứa kim loại, một tay dừng dây thừng màu đỏ quấn bên ngoài vật chứa, muốn đóng vật chứa kim loại lại.
Vật chứa kim loại đột nhiên kịch liệt lay động, Chu Văn trực tiếp triệu hồi ra Bạo Quân Bỉ Mông, để Bạo Quân Bỉ Mông giúp Cốc Sơn Thủy đề cái nắp lại.
Có lực lượng Bạo Quân Bỉ Mông trợ giúp, nắp kim loại lập tức không lắc lư nữa, chẳng qua bên trong không ngừng vang lên tiếng đương đương va đập.
Cốc Sơn Thủy không để ý nhiều như vậy, chẳng qua nhanh chóng quấn dây thừng bên trên nắp vật chứa, từng từng vòng từng vòng quấn chặt.
Dựa theo kế hoạch của Cốc Sơn Thủy, lúc này coi như vây khốn thành công Thi trùng, chỉ cần mang nó về, sau đó chậm rãi thuần dưỡng.
Nhưng ai biết vật chứa kim loại lại truyền đến tiếng răng rắc, sắc mặt Cốc Sơn Thủy lập tức đại biến, biết sự tình không ổn, lúc này quyết đoán, vứt vật chứa kia ra ngoài.
Vật chứa nổ tung giữa không trung, dây thừng đỏ cũng từng khúc mà đứt, đầu Thi trùng kia từ bên trong lao ra ngoài, giương nanh múa vuốt giận dữ, há miệng phun một ngụm thi vụ, hướng về phía Cốc Sơn Thủy.
- Mui lui lại, đó là thi vụ.
Cốc Sơn Thủy quát to một tiếng, tốc độ cao lui về phía sau, đồng thời triệu hồi ra mấy chục Cổ trùng kỳ quái.
Những đầu Cổ trùng kia, sau khi đi ra liều mạng hút thi vụ, thế nhưng không hút được bao nhiêu, toàn bộ ngã lăn ra chết.
Tiểu điểu hú lên quái dị, bắn ra một ngụm ngọn kim sắc hỏa diễm, hỏa diễm gặp phải thi vụ lập tức bốc cháy, trong chốc lát đốt một chút không dư thừa.
Tiểu điểu lao về phía Thi trùng, dùng miệng mổ Thi trùng,
Nhưng ai biết tốc độc của Thi trùng còn nhanh hơn Tiểu điểu, hai cánh chấn động, một sừng hung hăng đâm vào thân Tiểu điểu, trực tiếp đụng Thi trùng bay ra ngoài, rơi trên mặt đất lăn ra ngoài rất xa, mới ổn định lại