- Nếu không được, chúng ta bỏ đánh cuộc đi? Ban đầu ta chỉ đùa một chút.
Lý Huyền nói với Độc Cô Trùng.
- Nói giỡn cái gì? Độc Cô Trùng ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ta không bắt được Băng Tằm Cổ Vương, Độc Cô Trùng nhận làm đồ đệ ngươi.
Độc Cô Trùng thổi râu trừng mắt nói.
Lý Huyền cười nói:
- Bản lĩnh của ngươi ta cũng kiến thức qua, nếu chỉ có một con Băng Tằm Cổ Vương, ngươi khẳng định có thể bắt được. Nhưng hiện tại có một đôi, đây là chuyện ngoài dự đoán của mọi người, hiện tại việc cá cược của chúng ta, không ai thua không ai thắng, như vậy công bằng đi?
- Không được, đại trượng phu nói lời phải giữ lời, nếu ta không bắt được Băng Tằm Cổ Vương, sẽ nhận ngươi làm sư phụ, tuyệt đối không nuốt lời.
Nói tới đây, Độc Cô Trùng ngay đầu nhìn về phía Chu Văn nói:
- Nếu Lý Huyền là sư phụ ta, Chu Văn ngươi chính là sư thúc ta, sư thúc dạy ta một chút bản lĩnh sẽ không quá phận đi?
Chu Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn Độc Cô Trùng, thật sự không thể tin được, lão già này là người Lục đại gia tộc anh hùng, cái này không biết xấu hổ đi.
- Tốt, có phải ban đầu ngươi đã có chủ ý này?
Lý Huyền nghe xong, ngẩn cả người, lúc này mới phản ứng lại, biết bản thân đã bị lừa.
Độc Cô Trùng cười hắc hắc nói:
- Độc Cô Trùng ta là kẻ tôn chỉ thực dụng tối thượng, ta nhận ngươi làm sư phụ thì sao? Ngươi vẫn muốn ta dạy ngươi nuôi Cổ, trên danh nghĩa ngươi vẫn là sư phụ ta, kỳ thật ta lại là sư phụ ngươi, chỉ là xưng hô thôi không quan trọng. Nếu Chu Văn có thể dạy ta nuôi Phượng Hoàng, đứng nói gọi sư thúc, bảo ta gọi sư gia cũng được.
Chu Văn và Lý Huyền đều choáng váng, đây là lần đầu tiến bọn hắn gặp người như Độc Cô Trùng vậy, coi như lần này mở rộng tầm mắt.
- Dưỡng Phượng Hoàng ta không biết, do tên ngốc Tiểu điểu kia một vừa hai phải theo ta, ngày thường ta cũng không biết cách nào quản nó, có cái gì cho ăn cái nấy.
Chu Văn nói.
Độc Cô Trùng lập tức lắc đầu nói:
- Không phải vậy, tập tính và thói quen ẩm thực của Phượng Hoàng, ta đã sớm đọc qua, nếu ta có một con Phượng Hoàng thần điểu, bản thân ta biết nuôi nấng nó thế nào, cái này không cần ngươi dạy?
- Vậy ngươi muốn học ta cái gì? Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi tìm một con Phượng Hoàng đi? Ta không có bản lĩnh như vậy.
Chu Văn nghi hoặc nói.
- Ta biết, bản thân ta không có Phượng Hoàng, cho nên ta muốn theo ngươi học tập, làm thế nào có thể khiến Phượng Hoàng cam tâm tình nguyện đi theo ta.
Độc Cô Trùng nói.
- Ta đã nói Tiểu điểu ngốc này tự nhiên nguyện ý đi theo ta, ta không có bí quyết gì, khả năng do nhân phẩm ta quá tốt đi.
Chu Văn nói.
- Lời này của lão Chu không sai, lúc trước ba người chúng ta gặp Tiểu điểu, chỉ có mỗi lão Chu được chọn.
Lý Huyền nói.
- Sự tình trên thế gian này đều có nhân quả, không thể không có nguyên nhân, nếu không có nguyên nhân, vậy chỉ có giải thích các ngươi chưa phát hiện nguyên nhân. Có thể do ngươi tu luyện Nguyên Khí quyết đặc thù, hoặc ngươi có đặc thù thể chất, hoặc trên người ngươi có thứ gì đó hấp dẫn chúng, tóm lại nhất định có nguyên nhân, ta chỉ cần biết nguyên nhân đó là gì?
Độc Cô Trùng vừa nói chuyện đứng đắn vài câu, lúc này lại cợt nhả nói với Chu Văn:
- Dù sao lần này tám chín phần không bắt được Băng Tằm Cổ Vương, về sau ngươi chính là Chu sư thúc của ta, ngươi thích dạy thì day, không dạy dỗ cũng được, chỉ cần cho ta đi theo ngươi là được….
Chu Văn không muốn nói chuyện với Độc Cô Trùng, chuyển hướng nói với Lý Huyền:
- Ngày mai ta giúp các ngươi đi bắt Băng Tằm Cổ Vương, có điều sau khi bắt được Băng Tằm Cổ Vương, ta muốn mượn nó dùng hai ngày.
- Mượn? Mượn thế nào?
Độc Cô Trùng bĩu môi nói:
- Nếu Cổ đã nhận chủ sẽ không đổi, ngươi mượn rồi trả lại thế nào?
-