- Ngài thật sự chịu dùng Băng Tằm Cổ Vương đổi Cổ Mạn Lệ?
Tiêu Thiên Phóng sợ Chu Văn bị Độc Cô Trùng thuyết phục, vội vàng hỏi.
- Vậy phải xem Cổ Mạn Lệ của ngươi có điểm gì khiến ta hứng thú hay không, ta nhìn qua thấy có chút đặc biệt so với những Cổ Mạn Lệ ta đã thấy trước đó. Nói một chút, nàng có chỗ đặc biệt nào.
Chu Văn muốn dẫn dụ Tiêu Thiên Phóng vào cuộc, thứ hai cũng muốn hiểu rõ một chút sự tình liên quan đến Cổ Mạn Lệ.
- Cái này…
Tiêu Thiên Phóng có chút lưỡng lự, dù sao cũng không thể xác định Chu Văn sẽ dùng đôi Băng Tằm Cổ Vương kia đổi Cổ Mạn Lệ kia không, nếu nói hoàn toàn lai lịch Cổ Nữ Cổ Mạn Lệ rõ ràng, Chu Văn lại không đổi, vậy hắn thiệt lớn.
- Sư thúc, ngươi muốn Cổ Mạn Lệ, Độc Cô gia chúng ta có rất nhiều, như vậy đi, ngươi cùng ta trở về, ngươi dùng Băng Tằm Cổ Vương đổi với Độc Cô gia chúng ta, hai Băng Tằm Cổ Vương đổi hai Cổ Mạn Lệ, muốn chủng loại gì, tất cả Cổ Mạn Lệ của Độc Cô gia ta để ngươi tùy ý lựa chọn.
Độc Cô Trùng nói.
- Đại ca.
Tiêu Lục Kỳ có chút gấp, nhìn về phía Tiêu Thiên Phóng.
Tiêu Thiên Phóng cắn răng, nói với Chu Văn:
- Đầu Cổ Mạn Lệ của ta không dám nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, thế nhưng quả thật có chỗ phi phàm, thậm chí có thể nói độc nhất vô nhị, coi như toàn bộ Liên bang không có đầu thứ hai, nếu ngài thật sự muốn, có thể nói chuyện riêng một chút?
- Nơi này không có người ngoài, có lời gì không thể trước mặt nói sao?
Chu Văn hỏi.
Tiêu Thiên Phóng nói:
- Ngài không bắt buộc phải đổi đầu Cổ Mạn Lệ này của ta, mà coi như thay đổi, Cổ Mạn Lệ này thuộc về ngài, ngài cũng không muốn ngoại nhân biết bí mật của nàng đúng không?
- Nói có đạo lý, vậy được rồi.
Chu Văn khẽ gật đầu.
- Sư thúc, đầu Cổ Mạn Lệ kia thật không đáng bằng đôi Băng Tằm Cổ Vương kia, mà Độc Cô gia chúng ta thiếu gì Cổ Mạn Lệ, hà tất bỏ gần tìm xa?
Độc Cô Trùng có xúc động muốn kéo Chu Văn lại.
- Thôi đi, Cổ Mạn Lệ nhà ngươi ta đều gặp qua, đều không thú vị, ta thấy đầu Cổ Mạn Lệ này không giống bình thường.
Chu Văn nói.
- Nhãn lực của ngài thật tốt, mời tới đây.
Tiêu Thiên Phóng làm một cái thủ hiệu mời.
- Các ngươi đứng phụ cận chờ ta, ta đi xem một chút.
Chu Văn đối Lý Huyền cùng Độc Cô Trùng giao phó một câu, sau đó đi theo đám người Tiêu Thiên Phóng đến một doanh địa tạm thời trong sơn động phụ cận.
Tiêu Thiên Phóng cùng Tiêu Lục Kỳ thấy Chu Văn trên đường đi không thèm để ý chút nào, tựa hồ căn bản không thèm để ý bọn hắn có bố trí mai phục hay không, để bọn hắn càng phát giác Chu Văn chắc chắn vô cùng đáng sợ, không đem bọn hắn để trong lòng.
- Ngài xưng hô thế nào?
- Ta họ Chu.
Chu Văn thuận miệng nói.
- Chu lão, ngài nhất định là chuyên gia về Cổ Mạn Đồng, chắc ngài biết phương pháp luyện chế Cổ Mạn Lệ Cổ Mạn Đồng vô cùng đặc thù…
Tiêu Thiên Phóng thử thăm dò nói.
Chu Văn vung tay lên, xem thường nói:
- Ta mặc kệ Cổ Mạn Lệ ngươi lấy thế nào, ta chỉ muốn biết nàng có gì đặc biệt, ta chỉ cần vật độc nhất vô nhị, nếu không phải độc nhất vô nhị, cái này không có ý nghĩa gì?
Thấy Chu Văn không thèm để ý đến thủ đoạn luyện chế Cổ Mạn Lệ, Tiêu Thiên Phóng vừa cười vừa nói:
- Chu lão ngài quả nhiên là cao nhân tiền bối, kiến giải không phải người bình thường có thể so sánh. Cổ Mạn Lệ này của ta do một vị sư phụ luyện chế, bản thân Cổ Mạn Lệ có năng lực khác biệt so với Cổ Mạn Lệ bình thường, nàng không có năng lực vận chuyển bình thường, có điều nàng đối phó với Cổ trùng rất hiệu quả, thậm chí có thể độc lập bắt Thần thoại Cổ trùng.
- Chỉ vậy thôi sao?
Chu Văn lộ ra vẻ thất vọng.
Tiêu Thiên Phóng cắn răng tiếp tục nói:
- Thực không dám giấu giếm, hài nhi được luyện chế thành Cổ Mạn Lệ chính là Cổ Thần chuyển thế, bản thân trời sinh có tác dụng khắc chế Cổ trùng, do Tiêu gia chúng ta vô năng, không thể dưỡng nàng tốt, nếu chuyên gia như ngài bồi dưỡng, nói không chừng có thể kích phát toàn bộ năng lực của nàng,