Răng rắc!
Vật chứa bằng thủy tinh đột nhiên phá toái, thi dầu bên trong cũng chảy ra ngoài.
Cổ Mạn Lệ đã lớn đến mức vật chứa vô phương dung nạp, máu thịt trên người đày đặn, làn da dần mọc, sau đó mọc tóc và móng tay.
Mấy một lúc, Cổ Mạn Lệ co thành một đoàn mơ hồ không rõ, lại biến thành một hài nhi hết sức sinh động.
Một hài nhi bạch bạch phì nộn nộn, thoạt nhìn không khác hài nhi bình thường, nhưng quan sát tỉ mỉ thân thể của nàng, sẽ phát hiện, trái tim của nàng lại không đập, huyết dịch trong thân thể cũng không lưu động tuần hoàn.
Nói nàng là người chết cũng không đúng, trên người nàng hết thảy như người bình thường, trên thân cũng có sinh cơ, con mắt mở ra, tuy nhiên không có tâm tạng, khiến người ta không hiểu nàng rốt cuộc là người sống hay chết.
Thời điểm Chu Văn tới chỗ ở, hài nhi đã lớn bằng hài đồng một tuổi, có điều thoạt nhìn đã đình chỉ trưởng thành, không tiếp tục lớn lên.
Chu Văn vốn tưởng nàng sẽ lớn thành hình dáng giống Cổ Nữ trưởng thành, ai biết nàng lại đình chỉ phát triển.
- Chẳng lẽ bên trong Hỗn Độn châu, khiến nàng bị ảnh hưởng.
Chu Văn đem nữ đồng ra ngoài, sau đó tắm rửa cho nàng, rửa thi dầu, đặt nàng trên giường.
Kết quả nữ đồng không tiếp tục phát triển, vẫn lớn như vậy, cứ như vậy ngồi ở trên giường, mặt không thay đổi nhìn Chu Văn.
Chu Văn lấy bên trong Không gian hỗn độn một bộ quần áo của Ma Anh, vốn cho Ma Anh lúc không có chuyện gì làm ăn mặc chơi, hiện tại đến vừa vặn có đất dụng võ.
Có điều nàng còn nhỏ hơn Ma Anh một chút, quần áo hơi rộng, có điều đây là y phục thích hợp nhất Chu Văn có thể tìm được, chờ về sau mua cái khác.
- Ngươi có thể tự mặc quần áo hay không?
Chu Văn nhìn nữ đồng hỏi.
Nữ đồng lắc đầu, nhìn Chu Văn.
- Chẳng lẽ người biến hài đồng, ngay cả IQ cũng biến theo?
Chu Văn đành phải giúp nàng mặc vào, sau đó nhìn nàng ngồi giường nói:
- Ngươi còn nhớ ta không?
Chu Văn không biết rốt cuộc tình huống hiện tại thế nào, tri thức hắn học được từ Cốc Sơn Thủy lại không có cái này.
Theo Cốc Sơn Thủy nói, nếu Cổ Mạn Lệ không có hạn chế, linh thể sẽ trở lại bên trong bản thể, nhưng không phục sinh, chẳng qua có được quyền tự chủ mà thôi.
Bình thường Cổ Mạn Lệ có quyền tự chủ từ xưa vô cùng nguy hiểm, bởi chúng chết vô cùng oan uổng, oán khí trên thân không tiêu tan, sẽ không ngừng hại người.
Chu Văn không muốn nuôi Cổ Nữ như Tiêu Thiên Phóng, cho nên hắn vốn không tính toán đem Cổ Nữ biến thành Cổ Mạn Lệ, mà chuẩn bị dùng một phương pháp khác mang Cổ Nữ đi.
Nhưng ai biết Chu Văn chưa kịp sử dụng phương pháp kia, Cổ Nữ lại sống lại, còn biến thành hài nhi, phương pháp mà Cốc Sơn Thủy dạy hắn sợ vô dụng.
Nữ đồng nhẹ gật đầu, thoạt nhìn nữ đồng còn nhớ rõ hắn.
- Xem ra trí nhớ của nàng không mất.
Chu Văn thở dài một hơi, có trí nhớ thì dễ làm rồi.
- Hiện tại ngươi đã tự do, có tính toán gì không?
Chu Văn nhìn Cổ Nữ hỏi lại.
Cổ Nữ nhìn Chu Văn, không trả lời, giống như không biết lời Chu Văn có ý nghĩa gì?
- Ý của ta đó là, về sau ngươi muốn đi đâu?
Chu Văn sợ nàng nghe không hiểu, lại thay đổi cách hỏi.
Cổ Nữ lại nhìn hắn không nói lời nào, cũng không biết nàng rốt cuộc có hiểu hay không?
- Cái này…Ngươi tên là gì?
Chu Văn gọi nàng, tuy nhiên lại phát hiện mình nàng gọi là gì, cũng không thể gọi nàng là Cổ Nữ như đám người Tiêu Thiên Phóng kia? Xưng hô như vậy, chỉ sợ nàng cũng sẽ không thích.
Nữ đồng lần này cuối cùng có phản ứng, nhìn Chu Văn lắc đầu.
- Ngươi không có danh tự sao?
Chu Văn hỏi.
Thấy nữ đồng gật đầu, Chu Văn biết mình đoán đúng, suy nghĩ một chút nói:
- Ta đặt cho ngươi một cái tên nhé?
Nữ đồng lại gật đầu một cái, cái này khiến Chu Văn biết nàng nghe hiểu được, thực tế IQ của nàng vẫn còn, nhưng không biết tại sao nàng lại không biết nói chuyện.
Chu Văn nghiêm túc suy tính một hồi lâu, lại đánh giá bộ dáng nữ đồng, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi:
- Ngươi cả thấy cái tên Tiểu Lệ thế nào?
Trên mặt nữ đồng mặt vẫn không có biểu lộ, chẳng qua xoay mặt qua một bên.
- Không tốt