Chu Văn xạm mặt lại, giải thích nói:
- Ta làm gì có con gái tư sinh gì, đây là đứa trẻ ta nhặt được.
- Nhặt được? Ta còn tưởng rằng đây là con gái của ngươi, về sau có trẻ chơi cùng.
Âu Dương Lam thất vọng, tựa như hận không thể bắt Chu Văn đẻ mười tám đứa con nữa không bằng.
- Ngươi thích trẻ con, tại sao bản thân không nhận nuôi thêm một đứa nữa.
Chu Văn nói.
Âu Dương Lam lườm hắn một cái:
- Ta có hai đứa con trai một đứa con gái, còn muốn đi nhận nuôi cháu trai, ta còn mặt mũi nào ra đường đây? Thiên Tá tiểu tử ngu ngốc kia không hăng hái, mỗi ngày chỉ biết công tác, đến người yêu cũng không có. Hiện tại ta chỉ hi vọng ngươi và Tiểu Tĩnh, ngươi không nên học Thiên Tá, sớm tìm vợ một chút, sinh cho ta một tôn tử tôn tử chơi.
- Lam tỵ, ta chưa đến hai mươi tuổi, việc này không vội?
Chu Văn không còn gì để nói.
- Làm sao không vội, nữ hài trong trường học mới dễ lừa gạt, ngươi trong trường học còn không lừa gạt dụ dỗ một ai, về sau ra ngoài, càng khó tìm hơn.
Âu Dương Lam nói.
- Ách!
Chu Văn không biết nói cái gì cho phải.
- Ngược lại ngươi để ý cho ta một chút, ta thấy nha đầu Vương Lộc kia rất tốt, nàng tương lai khẳng định phải chấp chưởng Vương gia, không có khả năng xuất giá. Đúng rồi, không phải ngươi có một nữ đồng học thi cùng thời còn học tại trường cấp 3 Quy Đức phủ sao? Hình như tên nàng là Phương Nhược Tích đúng không? Ta thấy tiểu cô nương kia cũng không tệ, mông lớn mắn đẻ…
- Lam tỷ. . . Uống trà. . .
Chu Văn vội vàng rót một chén trà đưa Âu Dương Lam, cuối cùng để cho nàng hơi ngừng một chút.
Âu Dương Lam nhấp một ngụm trà, nhìn thoáng qua Nha Nhi ngồi trên ghé sa lon hỏi:
- Cô bé này lớn lên hẳn rất xinh đẹp, đáng tiếc nàng không phải thân sinh của ngươi, tên nàng là gì?
- Chưa có tên chính thức, ta trước lấy cho nàng một cái nhũ danh là Nha Nhi.
Chu Văn trả lời.
Âu Dương Lam giận dữ nói:
- Hiện tại thời đại này, không thiếu người chết, không ít cô nhi, Lạc Dương chúng ta còn tốt, có địa phương chuyên thu nhận cô nhi, ít nhất bọn hắn còn đường để sống. Nếu là những thành thị nhỏ kia, nếu phụ mẫu vừa chết, cô nhi thật sự không còn đường sống, may mắn có người hảo tâm thu nhặt còn đường sống, nhưng thế đạo hiện tại, ở đâu ra nhiều người hảo tâm như vậy.
- Ngươi bây giờ cần phải tu hành học tập, mà bản thân người vẫn là đứa trẻ, làm sao biết chiếc cố hài tử thế nào, ta trước tiên giúp ngươi chăm sóc nàng, về sau ngươi có thời gian có thể về nhà thăm nàng một chút.
Âu Dương Lam nói xong, đến trước mặt Nha Nhi, muốn ôm nàng.
- Lam tỷ, Nha Nhi nàng không phải hài tử bình thường, không cần ta chiếu cố, chuyện gì nàng cũng hiểu, tự mình làm được.
Chu Văn vội vàng ngăn cản Âu Dương Lam.
Chu Văn gặp qua Nha Nhi diệt Tiêu gia chơi liều, hắn cũng không dám để Nha Nhi đi theo Âu Dương Lam đi An gia, vạn nhất An gia có người khiến nàng không cao hứng, vậy hậu quả khó mà lường được.
- Nàng chỉ là tiểu oa nhi có thể biết cái gì? Ngươi yên tâm đi, Thiên Tá cùng Tiểu Tĩnh đều tự tay nuôi lớn, bản thân ta có rất nhiều kinh nghiệm.
Âu Dương Lam nói xong, lộ nụ cười hòa ái dễ gần, giang hai tay ra nói với Nha Nhi:
- Nha Nhi ngoan nghe lời, ngươi về nhà tỷ tỷ xinh đẹp có được hay không? Trong nhà tỷ tỷ xinh đẹp có rất nhiều quần áo và bánh kẹo ngon nha.
Nha Nhi ngồi trên ghế sa lon, nhìn Âu Dương Lam một chút, sau đó xoay đầu sang một bên.
Âu Dương Lam khóe mắt run rẩy, sau đó đi hai bước, lại đến trước mặt Nha Nhi, tiếp tục nói:
- Đi theo tỷ tỷ xinh đẹp, ta có rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon nha.
Nha Nhi lại xoay mặt sang bên khác, Âu Dương Lam lại tới.
Chu Văn thấy không còn gì để nói, Âu Dương Lam mới vừa rồi còn nói bản thân rất có kinh nghiệm dỗ trẻ, hiện tại thấy Nha Nhi từ chối, lại biểu lộ dáng vẻ nhất định phải đem Nha Nhi về.
- Lam tỷ, sự tình Sở Hà điều tra đến đâu rồi?
Chu Văn sợ khung cảnh xấu hổ này sẽ kéo dài, vội vàng chuyển sang đề tài khác, mà Chu Văn cũng xác thực muốn biết, Sở Hà đi Trác Lộc, rốt cuộc là thật hay giả.
- Nhìn bên ngoài mà nói, Sở Hà đi Trác Lộc không có bất cứ vấn đề gì, tất cả thời gian đều