- Đây là hài tử Chu Văn mới thu dưỡng.
Điền Hướng Đông thấy người tới là Vân Ngưu, bèn nói.
Vân Ngưu là học sinh năm nhất mới gia nhập Huyền Văn hội, Chu Văn còn chưa gặp qua hắn.
- Ái chà, nguyên lai là hài tử của Chu Văn học trưởng đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ Chu Văn học trưởng không chỉ thiên phú tuyệt hảo, mà bản thân cũng có mị lực, đức nghệ song hinh cũng chỉ đến thế.
Vân Ngưu nói xong, đến trước mặt Nha Nhi muốn xoa bóp mặt nàng:
- Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu, tên gọi là gì?
Nha Nhi lại lui ra phía sau hai bước, tránh qua, tránh né tay Vân Ngưu.
- Đứa nhỏ này sợ người lạ, ngươi đừng hù nàng.
Phương Nhược Tích giữ chặt Nha Nhi, nói với Vân Ngưu.
- Tiểu hài tử nên hoạt bát một tí, thấy nhiều người tự nhiên không sợ.
Vân Ngưu nói xong, sờ sờ trên người, từ trong túi tiền lấy ra một thanh bánh kẹo:
- Này, bé yêu đây là bán kẹo cao cấp, ăn ngon lắm, ngươi gọi ta là thúc thúc, ta sẽ cho ngươi.
Nha Nhi chẳng qua nhìn Vân Ngưu, không nói lời nào.
Vân Ngưu thấy Nha Nhi không hề bị lay động, chính mình bóc một cái bánh kẹo, thả ở trong miệng nhai , vừa nhai còn vừa nói:
- Vừa ngon vừa thơm, một chiếc cho ngươi nếm thử.
Nha Nhi không đưa tay đón, mặt không đổi nhìn hắn.
- Tiểu hài tử này chuyện gì xảy ra?
Vân Ngưu khẽ nhíu mày, hắn đã gặp qua không ít tiểu hài tử, nhưng không một đứa nào giống Nha Nhi.
Có hài tử có tâm lý hướng nội, coi như không dám cầm, hay bị hắn hù dọa đều biểu hiện ra ngoài, còn không có chuyện mặt không biểu tình nhìn hắn như vậy.
Nwhng Nha Nhi rõ ràng không sợ hắn, con mắt nhìn hắn, nhưng căn bản không để ý tới hắn.
- Không thích bánh kẹo sao? Chỗ ta còn rất nhiều bảo bối, nhìn một chút nha?
Vân Ngưu mở ra ba lô, lấy ra trống lúc lắc, súng lục nhỏ, búp bê vải, các loại bày lên bàn.
- Nhìn một chút đi, cái này thú vị lắm.
Vân Ngưu cầm trống lúc lắc đưa đưa trước mặt Nha Nhi.
Nha Nhi lại như cũ nhìn hắn, không muốn đưa tay ra.
- Đứa nhỏ này bị câm sao?
Vân Ngưu hơi phiền muộn hỏi.
- Cái gì bị câm, nàng còn nhỏ vậy, còn chưa biết nói chuyện. Đúng rồi, tại sao ngươi mang nhiều đồ chơi con nít như vậy, lấy ở đâu vậy?
Điền Hướng Đông nói.
- Đây là đồ ta mua, chuẩn bị mang cho chất nữ ta chơi, có điều thoạt nhìn những thứ này không hấp dẫn được tiểu nữ hài.
Vân Ngưu có chút ảo não nói.
- Không ngờ ngươi rất tỉ mỉ, lại biết mua đồ cho tiểu chất nữ.
Điền Hướng Đông cười nói.
- Cũng không biết nên mua cái gì cho tốt, xem ra mấy thứ này chưa được.
Nói xong, Điền Hướng Đông cầm mấy thứ đồ chơi kia, từng cái đưa trước mặt Nha Nhi:
- Cái này thế nào? Có thích không?
Vân Ngưu thử vài thứ tốt, kết quả Nha Nhi đều không phản ứng gì?
Thời điểm Vân Ngưu đang hi vọng, Nha Nhi đột nhiên đưa tay chỉ chỉ túi đeo lưng của Vân Ngưu.
Trong lòng Vân Ngưu vui vẻ:
- Ngươi muốn cái gì, thúc thúc đưa cho ngươi.
Nha Nhi y nguyên dùng ngón tay nhỏ lấy trong túi đeo lưng, Vân Ngưu đổ toàn bộ đồ vật bên trong ba lô ra ngoài, sau đó nói với Nha Nhi:
- Ngươi thích cái nào, tự cầm đi.
Nha Nhi đưa tay lấy một vật trong đó, Vân Ngưu thấy đồ vật mà Nha Nhi cầm lấy, không khỏi ngẩn ra:
- Kỳ quái, vật kia làm sao lại trong túi đeo lưng? Chẳng lẽ thời điểm ta bỏ đồ vật vào, không cẩn thận nhét vào?
- Cái này…
Vân Ngưu muốn ngăn cản Nha Nhi, có điều suy nghĩ một chút, vẫn để Nha Nhi cầm đồ vật kia.
Đó là một sợi dây chuyền, phía trên khảm nạm rất nhiều hồng bảo thạch, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Mặt dù giá trị bảo thạch không đắt như trước đây, nhưng sợi dây chuyền này nhìn qua thôi đã biết là tinh phẩm, nếu trước Dị thứ nguyên phong bạo, sợ đáng giá hơn trăm triệu.
Nhưng hiện tại giá trị cũng không đáng bao nhiêu, dù sao chất lượng loại bảo thạch này, vẫn hết sức hiếm thấy.
- Nữ hài quả nhiên là nữ hài, từ nhỏ đã biết thích