Nguyên bản cho rằng việc Trương gia yêu cần hắn làm rất nguy hiểm, nhưng nghe xong biết được, kỳ thật căn bản không cần hắn chiến đấu, chủ yếu yếu cầu Bạo Quân Bỉ Mông xuất lực.
Tại lối vào Ma Mộ phần, có một loại Ma thạch không ngừng sinh trưởng, mà những nơi Ma Thạch sinh trưởng, sinh vật bên trong Ma Mộ phần có thể lui tới.
Xử lý Ma thạch vô cùng phiền toái, cũng không thể đánh nát Ma thạch, càng không thể tùy tiện để nó chỗ khác, bởi cho dù Ma thạch có đánh vỡ thành mảnh nhỏ, vẫn tiếp tục sinh trưởng, như sinh mệnh.
Đem Ma thạch đánh nát hoặc đem đi chỗ khác, chỉ khiến Ma thạch xâm chiếm nhiều chỗ hơn.
Bản thân loại Ma thạch này không đem lại nguy hạ lớn, nhưng chỗ nào có nó, sinh vật bên trong Ma Mộ phần có thể tự do thông hành.
Đương nhiên đây là một trong những phiền toái của Ma Mộ phần, rốt cuộc Chu Văn không phải người Trương gia, đối với mấy vấn đề khác của Ma Mộ phần, cũng không nói nhiều, Chu Văn chỉ cần Bạo Quân Bỉ Mông xuất lực ăn hết đống Ma thạch kia là được.
- Yêu cầu như vậy, ta tự nhiên không thể chối từ, có điều đến lúc đó phải xem Bạo Quân Bỉ Mông có chịu ăn Ma thạch kia không, nếu nó không ăn, ta cũng thủ túc vô sách.
Chu Văn nói.
- Đương nhiên, hiện tại chỉ sợ Ma thạch quá nhiều, nó không ăn hết nổi thôi.
Trương Xuân Thu thấy Chu Văn đáp ứng, tâm tình cũng tốt một chút.
Chu Văn cũng không lo lắng cái này, sức ăn của Bạo Quân Bỉ Mông hắn biết, ăn một tòa núi nhỏ cũng không vấn đề gì.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Trương Ngọc Trí đi đến, nhìn Chu Văn tới đây, nàng thật sự cao hứng, bởi nàng rất ít khi bạn bè đến chơi.
Trên thực tế cho dù có người muốn tìm nàng, sợ cũng không vào được Thiên Sư phủ, tính cả thành viên của Thần chi gia tộc là Mặc Tây Tư, cũng bị an bài giữa biệt viện, mà không phải tại Thiên Sư phủ.
- Long Hổ sơn có rất nhiều chỗ thú vị, để Ngọc Trí mang ngươi đi dạo đi.
Trương Xuân Thu dứt lời cáo từ.
Trương Ngọc Trí Mang theo Chu Văn rời khỏi Thiên Sư phủ, vừa đi vừa nói chuyện:
- Thấy ngươi đã đi qua không ít Dị thứ nguyên lĩnh vực gặp không ít Dị thứ nguyên sinh vật, có điều nơi này của chúng ta có một loại Dị thứ nguyên sinh vật, ngươi ở nơi khác khẳng định không gặp được.
- Dị thứ nguyên sinh vật gì?
Chu Văn tò mò hỏi.
- Đến chỗ sẽ biết.
Trương Ngọc Trí ra vẻ thần bí, không chịu nói trước.
Nàng mang theo Chu Văn cười theo một con thuyền nhỏ, theo đường sông mà đi, cảnh sắc hai bên bờ như Tiên cảnh, căn bản không thấy nơi này có Dị thứ nguyên sinh vật hung ác gì, khó trách Trương gia có thể cư trú an toàn ở đây.
Nếu nơi này có Dị thứ nguyên sinh vật tầng tầng lớp lớp, chỉ sợ Trương gia cũng khó trụ nổi.
Thuyền đi không lâu, Chu Văn thấy một loại nham thạch màu đỏ, hình dạng giống một mảnh đan hà, mà trước kia có một tòa núi nhỏ kỳ quái.
- Dị thứ nguyên sinh vật ở nơi đó.
Tòa tiểu sơn kia độc lập với mặt nước, bộ phận lộ ra khỏi mặt nước giống Đan Lô.
Trương Ngọc Trí chỉ chỉ về phía tiểu sơn nói.
- Ngươi nói Đan Lô kia chính là Dị thứ nguyên sinh vật?
Chu Văn nghi hoặc hỏi.
- Ngươi chờ một lát.
Trương Ngọc Trí nói xong, triệu hồi cung tiễn, nhắm về phía tiều sơn một mũi tên.
Mũi bay đến Đan Lô, lại thấy tiểu sơn kia phun ra một đạo linh quang, một viên đan hoàn màu đỏ bay tới, đánh về phía mũi tên, trực tiếp làm chệch hướng.
Đan hoàn lượn vài vòng, lại hướng về phía Chu Văn.
- Bên trong Đan Lô sơn này có Đan Tinh, ngươi ở nơi khác khó mà tìm được, loại Đan tinh mà đỏ chính là Truyền kỳ, còn loại Kim sắc là Sử thi, nếu ngươi nhìn thấy Đan Tinh có Long văn hoặc Hổ văn, đó là Thần thoại, có điều rất hiếm thấy.
Thời gian Trương Ngọc Trí nói chuyện, duỗi tay một trảo chộp Đan Tinh màu đỏ vào tay, nó