Qua hai ngày, Chu Văn đem Bạo Quân Bỉ Mông thu hồi lại, Trương Tiêu cũng không tới tìm hắn, xem như ngầm hiểu lẫn nhau.
Thời điểm Bạo Quân Bỉ Mông biến mất, Trương Tiêu lại thở dài một hơi, nếu thật sự nuôi nó một tháng, hắn thật sự táng gia bại sản.
Chu Văn một mực chờ đợi Lưu Vân, nhưng không chờ Lưu Vân đến, Trương Xuân Thu lại tới tìm hắn.
- Chu Văn, bên Ma Mộ phần xảy ra một chút vấn đề, ngươi có thể đem Bạo Quân Bỉ Mông cho chúng ta mượn dùng một chút không?
Trương Xuân Thu nghiêm túc, thoạt nhìn sự tình rất nghiêm trọng.
- Chuyện gì xảy ra?
Cũng bởi vì nghiêm trọng, Chu Văn mới càng cần hỏi rõ ràng, không thể đem Bạo Quân Bỉ Mông đi mạo hiểm.
- Trước đó số lượng Ma thạch mọc ra đều bị Bạo Quân Bỉ Mông ăn hết, mấy ngày nay cũng không có chuyện gì phát sinh, nhưng ngay vừa rồi, Ma thạch lại bắt đấu sinh trưởng, mà tốc độ sinh trưởng lại nhanh hơn so với trước. Ta muốn nhờ Bạo Quân Bỉ Mông đi ăn thử một chút.
Trương Xuân Thu nói.
- Thuận tiện để ta đi cùng được khoongA?
Chu Văn hỏi.
- Dĩ nhiên.
Trương Xuân Thu cũng không nhiều lời, trực tiếp liền xoay người dẫn đường.
Rời khói thôn trấn về sau, Trương Xuân Thu triệu hồi ra một đầu Tiên Hạc, mang theo Chu Văn cùng lên đường.
Nguyên bản Chu Văn coi rằng phụ cận Long Hổ sơn toàn là Tiên cảnh, nhưng đến Ma Mộ phần về sau, mới biết được sự thật không hoàn toàn như vậy.
Bên núi có một nơi, trăm hoa tàn lụi vạn vật không sinh, giữa ban ngày, ánh mặt trời rõ ràng không thể chiếu thẩng xuống, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy âm trầm lợi hại.
Bên trong có một vùng không đáng chú ý, Chu Văn thấy được một ngôi mộ nhỏ, không lớn bao nhiêu, nếu không phải Trương Xuân Thu nói đây là Ma Mộ phần, Chu Văn cũng không thề ngờ phần mộ nhỏ nhỏ này lại có lai lịch lớn như vậy.
Chỗ kỳ quái nhất tại đây chính là chất liệu của nó, phần mộ của người bình thường đều dùng đất đắp lên, cao cấp hơn chút thì dùng đá hoặc gạch xây, cao cấp hơn nữa là dùng ngọc thạch.
Mộ phần này mặc dù mang kết cấu đá tảng, nhưng nó không phải do nhân công tạo ra, giống như phần mộ kia vốn từ tảng đá trường thành.
Một loại đám xám trắng, tựa hồ tản ra âm khí, mà tại phụ cận phần mộ, mảng lớn nham thạch đều có tính chất tương đồng, hoàn toàn khác biệt so với loại đá trên vách núi khác.
Xung quanh tám hướng Ma Mộ phần, đều có một tòa bệ đá, trên mỗi tòa bệ đá đều có người Trương gia tọa trấn, từ những góc độ khác nhau giám thị Ma Mộ phần.
Trương Xuân Thu mang theo Chu Văn trèo lên trên một bệ đá, chỉ Ma thạch màu xám trắng bên cạnh nói:
- Làm phiền ngươi lệnh Vi Qua ăn hết đám Ma thạch kia.
- Được.
Chu Văn triệu hoán ra Bạo Quân Bỉ Mông, để nó đi ăn những khối Ma thạch kia.
Dựa theo Trương Xuân Thu nói, Bạo Quân Bỉ Mông ăn hết một bộ phận thì dừng lại.
- Tốt hiện tại chúng ta cần chờ đợi kết quả, nếu ngươi rảnh rỗi có thể lưu lại xem thử, nếu không có thời gian, ta có thể để người dẫn ngươi ra ngoài.
Trương Xuân Thu nói.
- Cảm ơn, ta muốn lưu lại một chút.
Chu Văn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc Ma Mộ phần mà Trương gia mất công giám thị nhiều năm như vậy, có điểm gì đặc biệt.
- Ngươi có thể lưu lại, thế nhưng nhớ không thể rời khói bình đài này, đặc biệt là thời điểm ban đêm.
Trương Xuân Thu liên tục căn dặn Chu Văn.
Đương nhiên Chu Văn không lấy sinh mạng của mình ra đùa bỡn, miệng nhanh chóng đáp ứng.
Trong thời gian nhắn Ma thạch không thể mọc thêm được nữa, lần trước Bạo Quân Bỉ Mông ăn Ma thạch về sau, khoảng cách thời gian mấy ngày nó mới mọc dài thêm, hiện tại hắn không thể mọc ra nhanh như vậy mới đúng.
Chu Văn không nhìn chằm chằm xem, mà quan sát Ma Mộ phần kia, muốn thử nhìn một chút xem có đồ án nhỏ không, hắn quan sát phụ cận Ma Mộ phần tỉ mỉ một hồi, sau đó con mắt Chu