Chu Văn không nói hai lời, trực tiếp cưỡi lên Thổ Hành Thú, sử dụng thuật độn thổ trốn xa.
Nhưng chờ Thổ Hành Thú độn thổ kết thúc về sau, phát hiện lão nhân kia lại theo bùn đất bên cạnh đi ra ngoài, hiển nhiên hắn cũng biết sử dụng độn thổ chi thuật.
Chu Văn thầm kêu khổ, lệnh Thổ Hành Thú lại độn thổ lần nữa, lần này độn thổ, Chu Văn lựa chọn Thổ Hành Thú tiêu hao hết Nguyên khí, tiến hành độn thổ với cự ly xa mấy trăm dặm.
Vừa mới độn thổ ra ngoài, thấy lão nhân kia lại từ bên trong một cây đại thụ đi ra ngoài, hết sức quỷ dị.
- Mộc độn chi thuật?
Trong lòng Chu Văn phát lạnh.
Lão nhân kia không chỉ biết độn thổ chi thuật, còn biết mộc độn thuật, nếu không phải trong Hoàng lăng vô phương sử dụng độn thuật, trước đó Chu Văn cũng không có dễ dàng trốn thoát như vậy.
- Ngươi không trốn thoát đâu?
Lão nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn nói, hắn không cuống cuồng, như mèo vờn chuột, chậm rãi hướng về Chu Văn tới gần.
Chu Văn không chút do dự, trực tiếp sử dụng năng lực thuấn dị của Mệnh hồn Văn Minh Quốc Độ, đồng thời sử dụng lực lượng ẩn hình của Ẩn Hình Y.
Ẩn Hình Y phát động về sau, lại liên tục mấy lần thuấn di, đồng thời cải biến phương hướng chạy trốn.
Nhưng rất nhanh, Chu Văn phát hiện lão nhân kia lại đuổi theo, trước mặt lão nhân kia lại có một nhánh trúc như trâm gài tóc, Chu Văn ẩn hình vô luận chạy trốn đi đâu, chiếc trâm cái tóc kia đều chỉ chính xác phương hướng của hắn.
Lão nhân rõ ràng không nhìn thấy Chu Văn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của trâm gài tóc, Chu Văn cũng không trốn thoát.
Trong lòng Chu Văn hết sức cuống cuồng, thời gian ẩn hình chỉ còn ba phút, nếu ba phút không cắt đuôi lão nhân kia, năng lực ẩn thân bình thường đối với cao thủ như lão nhân kia, căn bản không có tác dụng gì.
- Thời gian ẩn hình còn không tới hai phút đồng hồ, nếu không hủy đồ vật như trâm gài tóc kia đi, ta căn bản vô phương trốn thoát.
Chu Văn quyết định thật nhanh, cũng không chạy, đột nhiên biến ảo vị trí, thi triển nhất chiêu Trảm Tiên, điên cuồng chém về phía trâm gài tóc đang trôi nổi trước mặt lão nhân kia.
Lão nhân dựa theo trâm gài tóc đuổi theo, nhưng trâm gài tóc kia chỉ có thể chỉ hướng đi, lại chỉ không được vị trí, hắn không ngờ Chu Văn lại có dũng khí quay đầu giết trở lại.
Chờ thời điểm hắn phát hiện, Chu Văn đã đến gần trâm gài tóc, Hàm Quang kiếm mang theo lực lượng Trảm Tiên, trực tiếp công kích về phía trâm gài tóc.
Cơ hồ đồng thời, ánh mắt lão nhân kia âm lãnh, một bàn tay như thủy tinh, đánh về phía lồng ngực của Chu Văn, tốc độ nhanh để cho người ta căn bản khó mà trốn tránh.
Chu Văn cũng không định né tránh, Hàm Quang kiếm trảm phía trên trâm gài tóc, mạnh mẽ chém trâm gài tóc thành hai đoạn.
Mà lòng ngực của Chu Văn cũng bị nhất chưởng của lão nhân kia vỗ trúng, trực tiếp bị phá hủy, biến thành một đám khói trắng.
Khói trắng tản đi, người Chu Văn biến mất, trên mặt đất xuất hiện một tấm phù phá toái.
- Lại có Thế Thân phù.
Lão nhân khẽ nhíu mày, đồng thời xung quanh tìm tòi dấu vết của Chu Văn, kết quả lại không phát hiện được gì.
Mất đi trâm gài tóc kia, lão nhân không tìm được vị trí của Chu Văn.
- Ngươi không trốn thoát đâu.
Lão nhân xuất ra mấy cái đồng tệ, ngưng tụ Nguyên khí, quăng về phía mặt đất, sau đó bấm ngón tay tính toán, tựa hồ muốn tính toán được vị trí của Chu Văn.
Nhưng trong chốc lát, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Kỳ quái, tại sao Lục hào chi thuật của ta lại không tính được vị trí của hắn.
Chu Văn đang điên cuồng đào mệnh, đột nhiên cảm giác giống như có đồ vật gì đang chấn động, nhìn kỹ, phát hiện đồ vật mà Nha Nhi đang cầm trên tay.
Đó là ba đồng tiền mà thời điểm Chu Văn chém giết Tỳ Hưu lấy được.
Sau này lấy ra cho Nha Nhi chơi, đeo trên tay Nha Nhi, lúc này mấy đồng tiên kia tự động run rẩy, cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Chu Văn không dám dừng lại, mang theo Nha Nhi tiếp tục đào mệnh, cũng may lão nhân kia cũng không đuổi theo, thời gian ẩn hình đã hết, Chu Văn thở dài một hơi.
Thời gian dài như vậy, rõ rảnh lại tiếp tục