Chu Văn đang suy nghĩ làm sao đối phó làm sao đối phó lão nhân kia, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn một chút, lại là Âu Dương Lam gọi tới.
Bởi có A Sinh báo nguy trước, Chu Văn biết đại khái Âu Dương Lam gọi điện thoại cho hắn làm gì, nhưng hắn lại không thể không nhận.
- Tiểu Văn, ngươi chạy đi nơi nào, làm sao gần đây không có bóng dáng ngươi?
Âu Dương Lam nói.
- Gần nhất ta đi Trương gia tham gia đấu giá hội, hiện tại đang trên đường trở về.
Chu Văn nói.
- Mất bao nhiêu ngày rồi, đừng nói đi Trương gia tham gia đấu giá hội, coi như đi hải ngoại, hiện tại cũng nên trở lại đi?
Âu Dương Lam bĩu môi một cái nói.
- Ta dự định tiện đường đi một chuyến thăm bạn.
Chu Văn đành phải nói dối.
- Bằng hữu? Nam hay nữ vậy?
Âu Dương Lam lập tức hỏi.
- Nam.
Chu Văn trả lời.
- Nam có gì đáng xem, ngươi mau trở về, ta giới thiệu cho ngươi một cô gái, cô bé này rất không tệ, bỏ lỡ cơ hội này không có lần sau đâu nha.
Âu Dương Lam lại khe cô gái kia một hồi, nói trên trời dưới biển, như kiểu nếu Chu Văn không cưới nàng làm lão bà, sẽ thua lỗ lớn.
- Lam tỷ, gần nhất ta không thể quay về.
Chu Văn đành phải tìm cái cớ.
- Ta mặc kệ, mười sáu tháng này, , ngươi nhất định phải trở về, ta giúp ngươi hẹn nàng gặp mặt, coi như cho Lam tỷ ta một lần mặt mũi, đi gặp người ta một lần, nếu ngươi không thích thật, Lam tỷ cũng không ép ngươi.
Âu Dương Lam quyết tâm muốn lôi kéo Chu Văn ra mắt.
- Ta sẽ cố gắng.
Chu Văn thực sự không có biện pháp gì, đành phải nói như vậy.
- Không phải cố gắng, mà nhất định phải.
Lời Âu Dương Lam xoay chuyển, còn nói thêm:
- Đúng rồi, còn Thượng Sam Nại Tự khiêu chiến, ngươi cũng không thể ứng chiến. Người hải ngoại có năng lực và Phối sủng gì, chúng ta đều không rõ, vạn nhất phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì sao? Ta còn trông cậy vào ngươi sinh cho ta một ngoại tôn đây.
Chu Văn xạm mặt lại:
- Ngài yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không ứng chiến.
Mãi mới chờ đến lúc Âu Dương Lam cúp điện thoại, Chu Văn cuối cùng thở dài một hơi.
Nhìn hành trình của mình, ngày mười sáu trở lại Lạc Dương, Chu Văn suy nghĩ một chút, quyết định trở về một chuyến.
Thứ nhất không muốn để cho Âu Dương Lam thất vọng, nhìn chung mặt mũi của nàng, thứ hai Chu Văn cũng cần trở về một chuyến.
Năng lực của hắn, tạm thời không giết được phương sĩ kia, Ba Tiêu Tiên thoạt nhìn cần một khoảng thời gian tiến hóa nữa, nhất định phải nghĩ phương pháp khác diệt trừ phương sĩ kia mới được.
Bằng không luôn cảm giác có một khỏa bom hẹn giờ treo lên đỉnh đầu, khiến Chu Văn không thoải mái.
Chu Văn dự định dẫn dụ phương sĩ kia đến Kỳ sơn, nói không chừng khiến hắn và Đế Đại nhân lưỡng bại câu thương.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống trong tưởng tượng của Chu Văn, thực tế Đế Đại nhân chưa chắc bị hắn lợi dụng.
- Nếu lúc trước thật sự không có biện pháp gì, có điều bây giờ ta có Thổ Hành Thú, trực tiếp trốn vào trong Kỳ sơn, coi như Đế Đại nhân không muốn giúp cũng không được, chắc nàng không thể để người khác tùy ý phá hư bên trong Kỳ sơn?
Chu Văn cưỡi Đại Uy Kim Cương Ngưu đi trở về, đồng thời lại tiến nhập Phó bản Kỳ sơn.
Lần này Chu Văn có Thổ Hành Thú, hắn nghĩ muốn thử một chút xem, có thể nhờ lực lượng Thổ Hành Thú tiến vào tầng chót Lộc Đài hay không?
Tiến vào trò chơi về sau, Chu Văn không chờ Tiểu Hoa mở ra con đường vào núi, trực tiếp cưỡi Thổ Hành Thú chui vào.
Đi vào Lộc đài về sau, Chu Văn cày Dị thứ nguyên sinh vật bên trong một lần, cuối cùng lại sử dụng Thổ Hành Thú, cố gắng trực tiếp tiến vào tầng chót Lộc Đài.
Thổ Hành Thú quả nhiên dùng rất tốt, mang theo Chu Văn xuyên qua nền Lộc Đài, rất nhanh tiến đến một phòng bên trong Lộc Đài, trong phòng trưng bày không ít vàng bạc châu báu,