- Tại hạ đúng là Tiên tộc nhất mạch. . .
Phương sĩ tự xưng Âm Phù Vương đã nảy sinh thoái ý, thân hình chậm rãi lui lại, muốn sử dụng Độn thuật rời đi, tuy nhiên lại phát hiện Độn thuật lại hoàn toàn vô dụng
- Ngươi lại đi một bước, tự sát ở chỗ này đi.
Đế Đại nhân lạnh nhạt nói.
Âm Phù Vương biến sắc, làm thế nào cũng không dám động, đứng im cười khổ nói:
- Tại hạ với không cừu không oán, càng vô ý mạo phạm. .
- Ngươi xứng cùng ta có oán có thù sao?
Đế Đại nhân lãnh đạm nói:
- Đứng nói một hạng người cướp gà trộm chó như ngươi, coi như sơ đại Khế Ước giả Hoàng Đế đến, cũng không dám tự xưng là Tiên tộc, huống chi phế vật như ngươi.
Âm Phù Vương nghe được lời ấy, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, liền vội vàng hành lễ nói:
- Đại thần thứ tội, tại hạ kế thừa truyền thừa của Hoàng Đế, nghĩ bản thân cũng xem như Hoàng Đế nhất mạch, đối với Tiên tộc tuyệt đối không dám có nửa phần bất kính. . .
Đế Đại nhân khinh miệt nói:
- Ngay cả Âm Phù kinh còn chưa luyện được, cưỡng ép dung hợp cùng Thủ Hộ giả, nếu Hoàng Đế biết hắn có người thừa kế như ngươi, sợ chọc giận trực tiếp đập đầu chết. Tự đoạn một tay, cút đi. Về sau còn dám động người của Bản Đế Quân, trên trời dưới đất nhân gian âm phủ, ngươi đừng sống yên ổn.
Âm Phù Vương khẽ cắn răng, phất tay trảm cánh tay trái xuống dưới, cũng không nhìn cánh tay rơi xuống mặt đất, hướng về phía Tiểu Hoa thi lễ một cái, quay người ngay lập tức rời đi.
Chu Văn xem trợn mắt hốc mồm, nguyên bản hắn còn muốn dẫn dụ Âm Phù Vương cùng Đế Đại nhân chiến lưỡng bại câu thương, nhưng lại không ngờ kết quả lại như vậy.
Âm Phù Vương đã có lực lượng Khủng Cụ cấp, thậm chí ngay cả phản kháng đều không dám, Đế Đại nhân chẳng qua dọa một câu, hắn tự đoạn một tay.
- Có phải ngươi muốn dẫn hắn đến nơi này, khiến cho hắn cùng ta đánh lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi chiếm tiện nghi?
Tiểu Hoa nhìn về phía Chu Văn, âm trầm nói.
Chu Văn lập tức rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Nhầm… Nhầm… Ta bị hắn truy đến đường cùng mạt lộ, đành phải chạy đến chỗ ngài cầu cứu. Thật sự cảm tạ ơn cứu mạng của ngài, tại hạ không thể không báo đáp, ta ngay lập tức trở về chuẩn bị cho ngài thiết bị nghiên cứu mới nhất…
- Ngươi còn dám đi một bước thử xem?
Đế Đại nhân lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng sự tình ngươi làm bên kia, ta thật sự không biết sao?
Chu Văn đành phải dừng bước, đành nói với Đế Đại nhân:
- Khụ khụ, ta chính là muốn mượn uy danh của ngươi dọa hắn mà thôi. Không ngờ hắn thật sự có can đảm tới. À Đế Đại nhân, lần trước ngài kêu ta tới có chuyện gì?
- Viên Thần quả kia, ngươi cho ai ăn?
Đế Đại nhân hỏi.
Chu Văn đánh phải triệu hoán Hắc Ám y sư ra:
- Ta đút viên Thần quả kia cho hắn ăn, nếu sớm biết ngươi muốn, ta trước hết cầm đưa ngươi.
- Noi ít lời thừa thãi.
Đế Đại nhân đánh giá liếc mắt Hắc Ám y sư, sau đó nói với Chu Văn:
- Hôm nay ta cứu được mệnh của ngươi, lại giúp ngươi đuổi cường địch, ngươi muốn báo đáp thế nào?
- Ngài có dặn dò gì tận lực nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định toàn lực làm.
Hiện tại Chu Văn không dám cò kè mặc cả.
- Dùng Phối sủng này của ngươi giúp ta làm một chuyện, ta cũng không bạc đãi ngươi, ngươi không phải muốn tinh huyết của ta sao? Hoàn thành chuyện này, ta cho ngươi một giọt tinh huyết.
Đế Đại nhân nói.
- Chuyện ngài nhờ ta giúp, nhất định rất nguy hiểm?
Chu Văn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó, Phối sủng này của ngươi xem như miễn cưỡng dùng được, có hắn đi làm chuyện này, độ khó cũng không lớn.
Đế Đại nhân hời hợt trả lời.
- Ta có thể biết, rốt cuộc ngài muốn ta làm chuyện gì không?
Chu Văn hỏi.
- Ta muốn ngươi đi Dị thứ nguyên trộm một vật.
Đế Đại nhân hết sức sảng khoái nói.
- Trộm đồ, đại sư huynh của ta đặc biệt am hiểu trộm đồ, mà lại một tay Thâu Thiên Hoán Nhật kỹ xảo, đương thời không người có thể địch, nếu được, ta giới thiệu hắn cho