Chu Văn dự theo trình tự Đế đại nhân nói, đi tới phụ cần đỉnh đồng thau, Cửu Vĩ Yêu Hồ kia lập tức tỉnh lại, nhìn chằm chằm Chu Văn, tựa như bất cứ lúc nào sẽ nhào tới.
Chu Văn vội vàng cầm viên bảo châu kia trong lòng bàn tay nâng lên, Cửu Vĩ Yêu Hồ kia thấy bảo châu, hung tướng lập tức thu liễm rất nhiều, tầm mắt nhìn chằm chằm viên bảo châu kia.
Thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ đem đầu duỗi tới, Chu Văn cầm viên bảo châu kia vứt về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ một ngụm nuốt bảo châu, sau đó tầm mắt nhìn chằm chằm Chu Văn hỏi:
- Nhân loại, ngươi vì cái gì phải làm như vậy?
- Ta muốn mượn đỉnh đồng thau dùng một lát, truyền tống đi Dị thứ nguyên.
Thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ quả nhiên như Đế đại nhân nói, trong lòng trấn an không ít.
- Thấy ngươi đem Định Nhan châu mang đến cho ta, cho ngươi sử dụng đỉnh đồng thau cũng không sao, có điều một mình ngươi đi Dị thứ nguyên làm gì, ngại mạng mình quá dài sao?
Thanh âm Cửu Vĩ Yêu Hồ yêu mị nói.
- Ta muốn đi Dị thứ nguyên tìm một người.
Chu Văn nói.
- Ngươi nói?
Cửu Vĩ Yêu Hồ lại hỏi.
- Đế Tân.
Chu Văn dựa theo Đế đại nhân nói tới trả lời.
Nghe được Chu Văn trả lời, Cửu Vĩ Yêu Hồ lập tức trong mắt tia sáng yêu dị đại phóng, nhìn chằm chặp Chu Văn hỏi:
- Ngươi tìm hắn làm gì?
- Đế Tân là Đế Quân nhân tộc ta, mang vô thượng vinh quang nhân tộc, là người ta tôn kính nhất, ta tìm hắn, thứ nhất có thể thấy Đế Tân, thứ hai muốn học hắn một chút bản sự, hi vọng có thể quang diệu nhân tộc chúng ta…
Chu Văn đem lời kịch của mình nói kỹ một lần.
Đế đại nhân chỉ nói qua loa đại khái, nói cho hắn biết làm thế nào trao đổi với Cửu Vĩ Yêu Hồ, nói cho hắn biết phải tận lực khen ngợi Đế Tân, nhưng chi tiết cụ thể thế nào lại muốn để Chu Văn tự mình suy nghĩ.
Bản thân Chu Văn không quen khen ngợi người khác, thật vất vả mới suy nghĩ ngần ấy từ, không biết chết bao nhiêu notron thần kinh.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nghe Chu Văn, vẻ mặt lại dần dần hòa hoãn xuống, nhìn Chu Văn nói:
- Một nhân loại không quan trọng như ngươi tiến vào Dị thứ nguyên, chỉ sợ rất nhanh mất mạng, làm sao thấy được Đế Tân. Cũng được, xem phần nhân tình ngươi đem Định Nhan châu cho ta, ta cho ngươi mượn một vật, ngươi cầm nó lên đường, còn có chút cơ hội, chờ thời điểm ngươi trở về, đem nó trả lại ta.
- Cái này sao được?
Chu Văn nói vậy nhưng trong lòng mừng rỡ.
Nguyên bản hắn còn muốn làm thế nào giống Đế đại nhân, theo Cửu Vĩ Yêu Hồ lừa gạt đồ vật kia, ai ngờ Cửu Vĩ Yêu Hồ lại chủ động đưa hắn.
- Không cần ngượng ngùng, nếu ngươi nhìn thấy Đế Tân, giúp ta nói một câu với hắ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói.
- Chuyện này không vấn đề, chỉ cần ta có thể nhìn thấy hắn, nhất định sẽ chuyển lời, nếu không thấy hắn, tự nhiên không có biện pháp.
Chu Văn dừng một chút còn nói thêm:
- Ngươi muốn ta chuyển lời gì?
Cửu Vĩ Yêu Hồ trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Chớ niệm.
- Cái gì?
Chu Văn nhất thời không hiểu Cửu Vĩ Yêu Hồ nói hai chữ nào.
- Cần ta giúp ngươi khắc chữ trên mặt sao?
Cửu Vĩ Yêu Hồ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn nói.
Chu Văn vội vàng nhớ lại một thoáng nói:
- Không cần, ta biết rồi, là hai chứ chớ niệm đúng không? Chớ niệm có nghĩ sao?
Cửu Vĩ Yêu Hồ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại không nói gì nữa, chẳng qua há miệng phun ra một vật, đó là một khỏa bảo châu trong suốt như trăng sáng.
- Mang nó đi, nó có thể che lấp khí tức nhân loại của ngươi, cũng có thể khiến đại bộ phận Dị thứ nguyên sinh vật không chán ghét ngươi, có điều gặp sinh vật Khủng Cụ cấp, ngươi tốt nhất nên nấp xa xa, nếu gặp được Mạt Thế cấp đại thần, ngượi tự mình kết liễu đi, miễn chịu khổ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói.
Chu Văn đưa tay tiếp nhận viên bảo châu kia, viên bảo châu kia ôn hòa, tản ra một loại