Hiện tại Chu Văn, cảm giác mình thân thể vô cùng khó chịu, thừa nhận áp lực cực lớn không nói, còn cảm giác từng đợt choáng váng, trái tim cũng kinh hoàng không thôi.
Yêu Long Chân Thân dưới sự bảo hộ của Long Lân giáp, làn da vẫn cảm giác sưng huyết, cơ hồ khiến lân phiến trên Long Lân giáp nứt ra.
Càng khiến Chu Văn khó chịu là, tất cả mọi thứ hắn chừng kiến trong mắt hắn, đều là một mảnh huyễn quang thần bí, tựa như nhìn thế giới qua kính vạn hoa, ngay cả Băng Nữ trước mặt cũng không nhìn rõ, thanh âm cũng không nghe được, đủ loại giác quan không thể sử dụng như bình thường, chỉ có còn giác quan thứ bảy và giác quan thứ tám còn chút tác dụng.
Chu Văn há to miệng, phát hiện mình ngay cả nói chuyện cũng làm không được, thanh âm vô phương phát ra.
Chu Văn chỉ cảm giác mình như sa vào bên trong một mảnh không gian tuyệt vọng, loại cảm giác này cơ hồ khiến người ta sụp đổ.
- Không phải Băng Nữ muốn hại ta chứ?
Trong lòng Chu Văn kinh nghi.
Vội vàng triệu hoán Đế Thính ra, Đế Thính mang cho hắn năng lực, lập tức giúp thính lực của hắn khôi phục, trong đầu lại xuất hiện bộ dáng băng bảo và Băng Nữ.
Băng bảo vẫn là băng bảo kia, mà Băng Nữ vẫn là Băng Nữ kia, bên trong thính lực Đế Thính, tất cả đều bình thường, nhưng dùng giác quan của hắn cảm nhận, lại nghe không được nhìn không thấy, thậm chí xúc giác không còn tác dụng.
Chu Văn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bởi hắn không phát ra âm thanh nào, hắn đành phải dùng ngón tay lăng không viết chữ:
- Tại sao lại như vậy?
- Ngươi lại có thể bảo trì công năng bộ phận thân thể như người bình thường, thật sự không dễ dàng gì, cái này chính là Dị thứ nguyên không gian, là không gian cao cấp hơn Địa Cầu, nếu đẳng cấp sinh mệnh như ngươi, căn bản không cách tồn tại trong thế giới này.
Băng Nữ hơi kinh ngạc, Chu Văn lại còn có thể dùng ngón tay viết chữ.
- Trước kia ta cũng đi qua Dị thứ nguyên, cũng không cảm giác như vậy.
Chu Văn lại biết, hắn hơi hoài nghi, lần trước hắn đi lấy Thần quả không cảm giác như vậy.
- Vậy nơi ngươi tới khẳng định không phải dnt.
Băng Nữ rất khẳng định nói.
- Là Dị thứ nguyên, lần trước ta tới chỗ trông coi Thần thụ của lão sư, nơi đó không phải Dị thứ nguyên sao?
Chu Văn viết.
Băng Nữ hơi ngoài ý muốn nhìn Chu Văn nói:
- Hóa ra người hái Thần quả là ngươi, khó trách một nhân loại có thể cầm Già Thiên Linh, mà không bị giết chết. Xem ra ngươi nói thật, ngươi đúng là đệ tử Vương Minh Uyên sủng ái nhất, bằng không hắn sẽ không thả ngươi đi, cam nguyện tiếp nhận Vạn Lôi quán thể. Nơi đó mặc dù là Dị thứ nguyên, nhưng bởi có Thần thụ, nên hoàn cảnh không ác liệt như vậy, ngươi căn bản chưa cảm thụ qua Dị thứ nguyên thế giới chân chính.
- Vạn Lôi quán thể là cái gì?
Chu Văn hơi ngẩn ra, vội vàng viết chữ hỏi.
- Ngươi không biết sao?
Băng Nữ suy nghĩ một chút lại nói tiếp:
- Cũng đúng, ngươi cầm Thần quả về sau, tự nhiên không biết sự tình phía sau. Thần quả có thể lấy đi, thế nhưng nhân loại muốn đạt được Thần quả, nhất định phải ký khế ước trở thành người phát ngôn ở nhân gian của Dị thứ nguyên chủng tộc. Vương Minh Uyên không để cho ngươi ký kết khế ước, đem ngươi thả lại Địa Cầu, tự nhiên phải nhận trừng phạt. Hình phạt Vạn Lôi quán thể không phải ai có thể chịu được, ngay Dị thứ nguyên chủng tộc chí thân chưa chắc làm vậy, hắn lại vì ngươi chịu khổ như vậy, nói ngươi là đệ tử hắn sủng ái nhất cũng không quá phận.
- Lão sư lại vì ta chịu thống khổ như vậy, ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn được không?
Trong lòng Chu Văn không biết có tư vị gì, lập tức viết tiếp.
- Ngươi bây giờ đi cũng vô ích, hiện tại hắn đã là Long Vương tôn sư, ngay cả Long Vương cũng bị hắn đánh bại, còn ai dám trừng phạt hắn nữa, ngươi yên tâm đi, hiện tại hắn rất tốt.
Băng Nữ nói.
Chu