- Huấn luyện viên không hổ là huấn luyện viên, đã giết nhiều Thủ Hộ giả như vậy sao? Có thể dạy ta một chút xem giết Thủ Hộ giả như thế nào không?
Phong Thu Nhạn có chút sùng bái nói.
- Chúng ta còn đang nói chuyện phiếm sao?
Lý Huyền hơi im lặng.
Bốn người cùng lên đường, một đoạn đường đằng trước, Chu Văn đã đi qua, nhưng hiện tại lại đi, cảm giác so với trước kia lại có điểm không giống.
Không chỉ rất nhiều con đường bị phá hư, mà lại ra khỏi nội thành về sau, tỷ lệ gặp được sinh vật phá cấm cao hơn nhiều, rất nhiều sinh vật phá cấm chỉ là Truyền kỳ cấp, chúng nó có thể phá cấm, hiển nhiên do Dị thứ nguyên lĩnh vực phong cấm dao động, mà không phải bởi chúng đủ mạnh.
Đi càng xa khỏi thành phố, đủ loại thực vật liền sinh trưởng càng rậm rạp, hệ sinh thái trước đây bị nhân loại phá hư, hiện tại không chỉ khôi phục, hơn nữa còn biến hết sức đáng sợ, những thực vật kia đều sinh ra biến dị, mặc dù không đạt trình độ như Dị thứ nguyên sinh vật, tuy nhiên thay đổi đáng sợ.
Đại thụ cao mấy chục mét, đường kính vượt qua một mét, hiện tại đã tương đối phổ biến, mà đại đa số con đường đều bị thực vật bao phủ.
Mà lại có một chút Dị thứ nguyên lĩnh vực mới không ngừng xuất hiện, lần trước đến địa phương này không vấn đề, nhưng lần sau lại đến địa phương này, nó đã biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực.
- Lý Huyền, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Chu Văn thấy Lý Huyền đột nhiên trở nên kỳ quái.
- Ta không làm cái gì?
Lý Huyền không hiểu thấu nhìn Chu Văn, không biết hắn có ý gì?
- Không làm cái gì, ngươi làm sao mù đường?
Chu Văn nhìn chằm chằm Lý Huyền nói.
- Ta nào có mù, ta hết sức bình thường.
Lý Huyền nói xong, lại đi một bước.
Nhưng một bước này hắn đi ra ngoài, lập tức khiến sắc mặt Lý Huyền trở nên thay đổi, bởi hắn rõ ràng muốn đi thẳng về phía trước, ai biết bước đi này lại nghiêng qua, lập tức ngăn trước mặt Chu Văn.
- Không có khả năng, ta không phải lão niên si ngốc, không có khả năng đi đường còn không thẳng…
Lý Huyền không tin lại đi tiếp vài bước, nhưng mỗi một bước của hắn đều đi nghiêng, không bước nào đi thẳng.
- Gặp quỷ. . . Nơi này cổ quái. . . Các ngươi đi một chút xem. . . Nơi này không cách nào đi đường thẳng. . .
Vẻ mặt Lý Huyền trở nên khó coi, hắn kiểm tra bản thân, nhưng không phát hiện vấn đề gì.
Phong Thu Nhạn cùng Chu Văn đều đi hai bước, bọn hắn đi hết sức thẳng, không nghiêng chút nào.
- Hoàn toàn không vấn đề gì nha.
Chu Văn nói.
- Ta không tin.
Lý Huyền thấy Chu Văn cùng Phong Thu Nhạn cũng không có vấn đề gì, lại đi hai bước.
Lý Huyền liều mạng khống chế cược bộ của mình, hắn thậm chí dùng cả Nguyên khí, nhăng sau khi hắn bước đi, lại đi nghiêng, căn bản không đi thẳng.
- Hội trưởng, ngươi đừng đùa chúng ta, chúng ta cần phải đi sớm đây.
Phong Thu Nhạn nói.
Lý Huyền khóc thầm nói:
- Ta làm cái quái gì đâu, thật sự không đi thẳng được.
- Có thể chúng ta không có vấn đề gì.
Phong Thu Nhạn vừa nói vừa đi về phía trước vài bước, đi vô cùng thẳng.
Lý Huyền đột nhiên nhìn chằm chằm Phong Thu Nhạn, giống như phát hiện cái gì, lớn tiếng nói:
- Đợi một chút Tiểu Nhạn, ngươi đừng đi thẳng, ngươi đi nghiêng đi.
- Đi nghiêng có vấn đề gì sao, cái này cực dễ.
Phong Thu Nhạn nói xong hướng nghiêng phía trước bước ra một bước.
Nhưng một bước đi lần này của hắn, chân lại đi thẳng tắp về phía trước, một bước này thẳng tắp, đến đội tiêu binh duyệt lễ cũng không đi thẳng như hắn được.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Phong Thu Nhạn cũng trợn tròn mắt, hắn ngưng tụ Nguyên khí, thử đi lại vài bước, kết quả vẫn như cụ, vô luận hắn dùng sức đi nghiêng thế nào, nhưng thời điểm hắn bước đi, thủy chung đều bước thẳng.
- Ta đã nói, nơi này khẳng định cổ quái.
Lý Huyền kêu lên.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía Chu Văn, bọn hắn một kẻ chỉ biết đi thẳng một kẻ chỉ biết đi nghiêng, hiện tại bọn hắn