- Không phải, ta nghe không hiểu, ngươi có ý gì?
Mặt mũi Lý Huyền tràn đầy nghi ngờ nhìn Phong Thu Nhạn.
Phong Thu Nhạn giải thích nói:
- Bởi hai nhà quan hệ rất tốt, khi ta còn bé thường xuyên đi theo Linh tỷ đi chơi, như cái đuôi đằng sau lưng nàng. Có một lần, ta đi theo Linh tỷ đến phụ cận bờ biển chơi, khi đó phá cấm sinh vật còn ít xuất hiện, cho nên lúc đó hai người chúng ta ra bờ biển chơi.
Do dự một chút, Phong Thu Nhạn mới lại nói tiếp:
- Ta mơ hồ nhớ kỹ, có một đầu sinh vật phá cấm từ bên trong biển vọt ra, nhào về phía chúng ta đang ngồi trên bờ cát, còn mang theo mùi đặc biệt tanh, ta ngửi được khí tức kia, đầu óc trở nên hỗn loạn, tựa như sắp ngất đi, thời điểm này ta mơ mơ màng màng thấy Linh tỷ biến thành bộ dáng vô cùng đáng sợ, xông về phía sinh vật phá cấm kia, sau đó ta hôn mê bất tỉnh không biết gì nữa.
- Chờ thời điểm ta tình lại, thấy Linh tỷ ở bên cạnh, lại không nhìn thấy sinh vật phá cấm, ta nói đến sự tình sinh vật phá cấm, gương mặt Linh tỷ lại mờ mịt, hỏi ta có phải chơi quá mệt mỏi, ngủ rơi vào ác mộng hay không?
Vẻ mặt Phong Thu Nhạn cổ quái nói:
- Nhưng ta cảm thấy đó không phải mộng, chẳng qua ta không phát hiện phụ cận có dấu vết Dị thứ nguyên sinh vật, cho nên chuyện này ta một mực giấu ở trong lòng, không nói cho kẻ nào biết.
- Khi đó ngươi bao tuổi?
Lý Huyền hỏi.
- Ba bốn tuổi gì đấy.
Phong Thu Nhạn nói.
- Còn Tần Linh?
Lý Huyền lại hỏi.
- Mười ba mười bốn tuổi.
Phong Thu Nhạn suy nghĩ một chút mới trả lời.
- Tiều hài tử mới mười ba mười bốn tuổi, suy nghĩ lung tung rất bình thường, nói không chừng ngươi ngủ mơ hồ, Tần Linh mười ba mười bốn tuổi, khi đó nàng hẳn chưa tấn thăng Truyền kỳ? Trên cơ bản không cách nào sử dụng Phối sủng…
Lý Huyền phân tích nói.
- Cái này ta biết.
Vẻ mặt Phong Thu Nhạn cổ quái nói.
- Nếu như ngươi thật sự có thể xác định chính mình không nhìn lầm, như vậy bản thân Tần Linh có vấn đề.
Chu Văn nói.
Phong Thu Nhạn nói:
- Ta cũng không cách nào xác định lúc ấy rốt cuộc có phải mơ hay không, cho nên ta muốn mời các ngươi xác nhận giúp ta một thoáng, lúc ấy ta mơ hay không?
- Cái này xác định kiểu gì? Chúng ta không thể đem Tần Linh kéo qua đánh một trận, hỏi nàng có phải yêu quái biến thành hay không? Coi như chúng ta chủ động hỏi, nàng chưa chắc đã thừa nhận.
Lý Huyền nói.
- Ta cũng biết chuyện này không dễ dàng, nhưng ta chỉ biết cầu các ngươi thôi.
Phong Thu Nhạn nói.
- Được rồi, chúng ta tận lực thử một chút, không đảm bảo nhất định có thể điều tra rõ ràng.
Chu Văn suy nghĩ một chút nói.
Phong Thu Nhạn Nhạn mừng rỡ, có điều lại nói với Chu Văn:
- Huấn luyện viên, chuyện này ta hy vọng có thể bí mật tiến hành, vô luận kết quả như thế nào, ngoại trừ chúng ta bên ngoài tuyệt đối không có ngươi thứ tư biết.
- Ta hiểu rõ.
Chu Văn đáp ứng.
- Lão Chu, chuyện này ngươi dự định điều tra thế nào?
Phong Thu Nhạn an bài hai người ở lại về sau, đi bái kiến trưởng bối trong nhà, Lý Huyền hỏi Chu Văn.
- Không biết, trước nhìn kỹ hẵng nói, Thu Nhạn không phải nói sẽ an bài chúng ta cùng Tần Linh tiếp xúc sao? Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp đi.
Chu Văn nói.
- Ta đi Nam khu lấy được một loại Cổ trùng, nếu để nó bám trên nhân thân, có thể ý chí người đó, ngươi muốn thử một chút hay không?
Lý Huyền nheo mắt lại nói.
- Hay từ bỏ đi, dù sao chúng ta chỉ là khách nhân, bị người Phong gia phát hiện không tốt lắm đâu?
Chu Văn lắc đầu nói.
- Ta muốn đi tìm Huệ Hải Phong, ngươi có muốn đi cùng hay không?
Chu Văn hỏi Lý Huyền.
- Ta và hắn không quen biết, đi cũng không có ý nghĩa gì, tự ngươi đi thôi, ta đi dạo quanh phụ cận.
Lý Huyền nói.
Hai người sau khi tách ra, Chu Văn mang theo Nha Nhi đi Huệ gia, Huệ gia là hào môn tại Quy Hải, trên cơ bản không cần nghe ngóng, rất nhanh đã tìm được nhà hắn.
Trước đó,