Hai đầu Băng Tằm Cổ Vương dính trên thân Hải Long Vương, Hải Long Vương lập tức rùng mình một cái, động tác trở nên mất tự nhiên, giãy muốn thoát khỏi hai đầu Băng Tằm Cổ Vương bám trên người.
Nhưng Thâm Lam Cua Hoàng lại gắt gao kép lấy đầu của nó, Hải Long Vương trong lúc nhất thời cũng khó thoát khỏi, mà thân thể của nó lại trở nên càng ngày càng cứng đờ.
- Băng Tằm Cổ Vương thật lợi hại!
Chu Văn dùng mắt trần có thể thấy, trên lân phiến Hải Long Vương đang có băng sương lan tràn, thân thể Hải Long Vương càng ngày càng cứng đờ.
Cũng không lắm, Hải Long Vương đã mất đi năng lực chiến đấu, giống như ngủ đông, thân thể cứng ngắc bất động.
- Quả nhiên, biết nhược điểm giết quái vẫn thoải mái hơn.
Chu Văn không cần động thủ, vì Hải Long Vương vô phương hoàn thủ, Thâm Lam Cua Hoàng nhẹ nhàng giải quyết nó.
Hai đầu Băng Tằm Cổ Vương y nguyên dính trên thân Hải Long Vương, huyết dịch trong thân thể Hải Long Vương đã đông lại, hai chiếc càng của Thâm Lam Cua Hoàng kẹp một hồi, cuối cùng cắt thân thể Hải Long Vương thành hai đoạn, nhưng chỉ phát hiện nó tuôn ra một khói thuộc tính kết tinh.
- Thật sự keo kiệt, ngay cả trứng Phối sủng cũng không có.
Lý Huyền buồn bực nói.
- Trứng Phối sủng nào dễ tuôn ra như vậy.
Chu Văn đã thành thói quen, thu thập thuộc tính kết tinh lại, nhìn thoáng qua Lam động không thấy đáy, suy nghĩ một chút nói:
- Đã mất công tới, đi xuống xem một chút đi.
Thâm Lam Cua Hoàng mang theo ba người hướng về chỗ sâu Lam động, bốn phía có rất nhiều Hải xà, có điều Thâm Lam Cua Hoàng sử dụng trọng lực bong bóng mở đường, nên không có con Hải xà nào dám đến gần bọn hắn.
- Lam động này thật đáng sợ, sợ muốn xuyên qua bên kia Địa Cầu đi?
Thâm Lam Cua Hoàng lặn xuống một hồi lâu, vẫn chưa đạt tới đáy Lam động.
Lam động thật sự như không có đáy, bọn hắn đã lặn đến độ sâu như thế này, ngay cả lũ Hải xà kia cũng không xuất hiện nữa.
Phần lớn Hải xà đều sống trong vách đá Lam động, nhưng đã đến độ sâu như thế này, ngay cả hang Hải xà cũng không thấy được.
- Hình như phía dưới có đồ vật gì?
Lý Huyền ghé vào một bên Thâm Lam Cua Hoàng nhìn xuống, tựa như thấy cái gì.
Chu Văn cũng nhìn sang, quả nhiên, thấy phía dưới khắp nơi có thủy tinh quật óng ánh như ngọc lam.
Có điều thủy tinh phát sáng cần tia sáng phản chiếu, đáy biển sâu như vậy, tự nhiên không có tia sáng, thủy tinh tự phát sáng kia khẳng định không tầm thường.
Thâm Lam Cua Hoàng lặn càng sâu, mảnh ánh sáng lam kia cũng dần dần rõ ràng, hai người lúc này mới phát hiện, nơi đó lại sông băng cực dài.
- Kỳ quái, không phải Hải Long Vương sợ lạnh sao? Tại sao nó lại ở nơi lạnh lẽo như vậy?
Lý Huyền nghi ngờ nói.
- Khẳng định có nguyên nhân gì, có lẽ bí mật ngay bên trong sông băng kia. Khẳng định khối băng không tự mình phát sáng, có lẽ bên trong khối băng kia có đồ vật gì đó?
Chu Văn đánh giá sông băng nói.
- Không phải trứng Hải Long Vương hạ sinh chứ? Nếu có trứng Hải Long Vương, có lẽ có thể thuần dưỡng như Cổ trùng.
Lý Huyền đem bàn tay sờ vào trong nước, sờ soạng sông băng một thoáng, lập tức giật nảy mình, sông băng kia lạnh kinh khủng, chẳng qua là sờ soạng một thoáng, thiếu chút nữa đông cứng ngón tay hắn.
- Hải Long Vương sợ lạnh như vậy, tại sao đem trứng mình bên trong này. Nhiệt độ thấp như vậy, ta thấy Hải Long Vương sợ lạnh như vậy, căn bản không dám tới gần?
Chu Văn mệnh mệnh Thâm Lam Cua Hoàng đào băng hà.
Kháng tính của Thâm Lam Cua Hoàng đối với cái lạnh rất mạnh, dưới mệnh lệnh của Chu Văn, nó quơ càng khổng lồ, rất nhanh khai mởi băng hà.
Càng ngày càng nhiều khối băng bị đào mở, cuối cùng đám người Chu Văn thấy được đồ vật phát ra lam sắc là cái gì?
- Đây là răng sao? Răng Hải Long Vương?
Đồ vật phát ra Lam quang là một cái răng dài hơn một mét, như băng tinh điêu khắc thành.
- Nhìn cũng biết không phải.
Chu Văn để Thâm Lam Cua Hoàng nắm chiếc răng kia qua đây, tiếp được về sau, lập tức cảm giác có một cỗ hàn khí từ bên trong chiếc răng truyền đến, cơ hồ trong nháy mắt, khiến hai tay Chu Văn đông lại như khối băng.
Coong!
Chu Văn vội vàng đem chiếc răng kia nhét trên lưng Thâm Lam Cua Hoàng, trong