- Có phải ta uống nó, ngươi sẽ bỏ qua tỷ tỷ của ta?
Tần Linh nhìn chiếc bình trong tay Long Bà nói.
- Tần Linh, ném nó đi.
Di Già giãy dụa nói.
Long Bà lại lắc lắc trống lúc lắc, Di Già lập tức bị ghìm rốt cuộc không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể run rẩy thống khổ trên mặt đất.
- Dĩ nhiên, Long Bà ta luôn nói một không hai, hôm nay tỷ tỷ ngươi đắc tội ta, cho nên nhất định một tên phải chết, ngươi và tỷ tỷ ngươi, ai chết cũng được.
Long Bà cười híp mắt nhìn Tần Linh nói:
- Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không uống, để tỷ tỷ ngươi chết đi, ngược lại ngươi và nàng không cùng phụ thân, cũng không tính tỷ muội ruột thịt gì, không phải sao?
- Ta uống, thả tỷ tỷ của ta.
Tần Linh cắn răng nói.
- Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, căn bản không cần lừa gạt ngươi, ngươi uống nó, ta lập tức thả tỷ tỷ ngươi.
Long Bà chậm rãi nói.
Di Già không phát ra được thanh âm nào, giãy dụa muốn đứng dậy đoạt lại cái bình trong tay Tần Linh, nhưng Long Bà lại lắc trống lúc lắc, Di Già lập tức ngồi phịch ở boong thuyền, thống khổ run rẩy.
Di Già biết nhất định có người động tay chân trên người nàng, bằng không với lực lượng Long Bà, căn bản không thể nào là đối thủ của nàng, càng không thể khiến nàng thảm bại như vậy.
Nhưng Di Già cũng không nhớ ra được, trên người mình lúc nào bị người ta động tay chân.
- Đừng rung nữa, ta uống.
Tần Linh nói xong, mở cái bình, mắt thấy sắp đem chất lỏng trong bình uống hết.
- Đứng uống!
Theo một âm thanh trong trẻo, đồng thời một đạo ánh đao chém về phía Long Bà trên boong thuyền.
- Tiểu Phong!
Tần Linh nhìn người tới, lập tức vừa mừng vừa sợ.
Phong Thu Nhạn mặt không biểu tình, trong tay cầm Mệnh hồn Đao, một đao tiếp một đao chém về phía Long Bà.
Thân hình Long Bà chập chờn, tránh né đao thế của Phong Thu Nhạn, vốn định phản kích, tuy nhiên lại phát hiện, đao thế của Phong Thu Nhạn như trường giang cuồn cuộn tới, không tìm được bất kỳ kẽ hở nào.
- Đao pháp không tệ, đáng tiếc ngươi quá yếu.
Long Bà nói xong trực tiếp dùng vỏ sò chặn đao Phong Thu Nhạn, sau đó một chưởng đánh tới lồng ngực Phong Thu Nhạn, trực tiếp đánh bay Phong Thu Nhạn ra ngoài.
- Tiểu Phong!
Tần Linh phi thân đi qua tiếp nhận Phong Thu Nhạn bay ngược trở về, đã thấy lồng ngực Phong Thu Nhạn sụp đổ, khéo miệng đẫm máu.
- Linh tỷ, ngượng ngùng, ta tới chậm.
Phong Thu Nhạn nói chuyện như bình thường.
- Ngươi không nên tới.
Ánh mắt Tần Linh phức tạp kiểm tra thương thể trên người Phong Thu Nhạn:
- Ngươi thế nào rồi?
- Hắn hiện tại còn chưa chết, hôm nay ta tâm tình tốt, chỉ muốn giết một người, Tần Linh, ngươi cảm thấy ta hẳn nên giết ai bây giờ?
Long Bà nhìn chằm chằm Phong Thu Nhạn nói.
Tần Linh nhìn Di Già và Phong Thu Nhạn một chút, cầm lấy cái bình, vừa định cầm chiếc bình lên, Phong Thu Nhạn đã lấy tay bắt lấy cái bình, trực tiếp nắm cái bình giành lấy ngã xuống đất.
Nhưng cái bình kia lại bền chắc vô cùng, lại không bị rơi vỡ, mà chất lỏng bên trong không rơi ra nửa điểm.
Cử động kia của Phong Thu Nhạn, lập tức chọc giận Long Bà, nguyên bản nàng chỉ muốn lừa gạt Tần Linh uống hết, bây giờ chỉ có thể dùng sức mạnh.
Trên thân Long Bà dâng lên khí tức quỷ dị, đôi mắt hiện ra hồng quang, tập trung vào Phong Thu Nhạn, nàng muốn trước tiên giết chết Phong Thu Nhạn, lại cưỡng ép đem chất lỏng rót vào cơ thể Tần Linh.
Tần Linh muốn ngăn đằng trước Phong Thu Nhạn, tuy nhiên lại bị Phong Thu Nhạn giữ chặt.
Phong Thu Nhạn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Long Bà, trong miệng nói:
- Thật có lỗi, để ngươi chờ lâu như vậy, nhưng có một số việc, ta nhất định phải làm xong trước, bằng không coi như tới cũng vô dụng.
Trong lúc nói chuyện, một Phối sủng trên thân Phong Thu Nhạn hiện ra, đó là một Phối sủng nửa thân trên là người, nửa thân dưới là Xà, mặc đại bào.
- Thần thoại Phối sủng…. Ngươi đi Phong Thần động?
Tần Linh thấy