- Làm sao vậy?
Di Già thấy Bạo Quân Bỉ Mông buông xuống Băng Long chi nha, không lại tiếp tục đào móc, nghi ngờ hỏi Chu Văn.
- Thất Hải Long Vương đi gặp người kia, hiện tại coi như chúng ta có thể ra ngoài, chỉ có đường chết, cứ chờ thêm một chút đi.
Chu Văn không có biện pháp nào tốt, mặc dù hắn không muốn đi nghe lén, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp thoát ra ngoài.
Tìm một chỗ ngồi, Chu Văn lấy điện thoại thần bí ra tiếp tục chơi game cày phó bản, còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian đợi ở chỗ này, nhàn rỗi tranh thủ chơi game giải trí.
Di Già biết Chu Văn nói không sai, coi như bọn họ đi ra, ngay cả Thất Hải Long Vương cũng đánh không lại, huống chi còn có một nhân loại còn đáng sợ hơn.
- Tần Linh bị bọn họ bắt?
Mặc dù Di Già đá đoán được đáp án, nhưng vẫn hi vọng Chu Văn có thể đem lại một câu trả lời khác.
- Hắn bị tóm rồi.
Mặc dù Chu Văn không thấy nam nhân kia đi bắt Tần Linh và Phong Thu Nhạn, thế nhưng chỉ cần đoán cũng biết, nam nhân kia không thể thả Tần Linh rời đi.
Trong lòng Di Già phiền não, lại không có biện pháp gì, coi như nàng bây giờ muốn ra ngoài liều mạng cũng không được.
- Lúc nào chúng ta có thể ra?
Di Già hỏi một câu, bản thân đột nhiên lại giật mình, nàng phát hiện mình tựa hồ quá ỷ nại tên nhân loại trước mặt này.
Mà trước kia, nàng căn bản không thèm nhìn nhân loại liếc mắt, càng không hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Chu Văn ngẩng đầu nhìn Di Già nói:
- Không cần lo lắng, ta sẽ đem bọn hắn cứu ra.
Mặc dù đây chỉ là câu nói hết sức đơn giản, nhưng sau khi Di Già nghe được, lại cảm giác tựa hồ dễ chịu hơn nhiều, tựa như Chu Văn thật sự làm được.
Thất Hải Long Vương về tới vực sâu đáy biển, có điều khiến Chu Văn buồn bực chính là, nó không đến Cung điện chỗ nhân loại kia, mà tiến nhập một huyệt động nghỉ ngơi.
Chu Văn chỉ có thể kiên trì chờ đợi, có tay chân như Thất Hải Long Vương dùng, nhân loại kia không thể một mực để Thất Hải Long Vương trong huyệt động đi ngủ.
Chu Văn biết gấp cũng vô dụng, tựa như thường ngày cày phó bản, thuận tiện còn đi xoạt một chút trứng Phàm thai Phối sủng đút cho Tà Linh Vương, hi vọng hắn sớm tiến hóa.
Lần này đi vào Phó bản Cổ Kiếm mộ, Chu Văn gần nhất thường xuyên cày nơi này, hi vọng có thể đạt được một chút dẫn dắt, có lẽ có cơ hội để Kiếm Hoàn tiến hóa.
Mà thời điểm gần nhất cày Cổ Kiếm mộ, Chu Văn đểu tự mình rút kiếm, sau đó chém giết, không để Bạo Quân Bỉ Mông động thủ, bằng không khó lĩnh ngộ.
Từng thanh từng thanh Cổ Kiếm bị Nhân vật tí hon rút ra chém giết, tuôn ra không ít kết tinh, tuy nhiên lại không cho hắn bất kỳ dẫn dắt nào.
- Chẳng lẽ nói, Kiếm Hoàn tấn thăng thật sự không liên quan gì đến kiếm?
Trong nội tâm Chu Văn nghĩ như vậy, nhưng không có biện pháp gì, hiện tại biện pháp hắn nghĩ tới chỉ có những thứ này.
Chu Văn lần nữa đến trước một tòa kiếm mộ, rút một thanh kiếm ra.
Đoản kiếm kia toàn thân xích hồng, thoạt nhìn như đồng đỏ chế tạo thành, đẹp đẽ trang nhã, tạo hình chuôi kiếm như đầu Phượng Hoàng, hộ thủ hai cánh, mà trên chuôi đoản kiếm này lại có vỏ kiếm.
Đoản kiếm bị rút ra trong tích tắc, trên vỏ kiếm liền bạo phát ra hỏa diễm kinh khủng, nóng rát khiến lập tức buông tay, vội vàng đem Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp kêu gọi ra mặc lên người.
Đoản kiếm mang theo hỏa diễm ngập trời, lần nửa phát khởi công kích tới Chu Văn, rõ ràng đây chính là một thanh Thần thoại Cổ kiếm Hỏa hệ tương đối cường hãn.
Có điều lực phòng ngự Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp lại khiến Chu Văn có chút ngoài ý muốn, dưới tình huống không cần dùng Phòng Ngự Tuyệt Đối, vẫn thoải mái ngăn cản công kích của Cổ kiếm.
Chẳng qua hỏa diễm trên kiếm khí lại đem khôi giáp đốt hơi nóng người.
Để Chu Văn sử dụng lực lượng Vận Mệnh Chi Luân Phòng Ngự Tuyệt Đối về sau, phát hiện không còn cảm giác nóng rực của hỏa diễm trên kiếm khí kia nữa, Chu Văn đứng nói đó, mặc Cổ kiếm kia không