- Nếu như được, vậy làm phiền ngươi cho ta xem một chút đi.
Chu Văn cảm giác mình xác thực cần đổi sang luồng tư duy mới, bằng không tiếp tục nữa, sẽ chỉ đi vào ngõ cụt.
Di Già suy nghĩ một chút nói:
- Ta là Hoàng Kim Long tộc nhất mạch, tất cả lực lượng đều đạt được từ truyền thừa, ý cảnh của ta chỉ có một, đó chính là Hoàng Kim Long Vương chiến ý.
- Chiến ý sao? Có gì khác với ý cành bình thường.
Chu Văn hỏi.
- Ta cũng không nói được, chính ngươi cảm thụ đi.
Di Già nói xong, một cái tay ấn về phía trán Chu Văn.
Chu Văn không trốn tránh, mặc cho bàn tay của Di Già ấn trên trán mình, bởi không dám làm động tĩnh quá lớn trong thân thể Thất Hải Long Vương, cho nên Di Già trực tiếp đem Hoàng Kim Long Vương chiến ý khắc sâu trong đầu Chu Văn, để cho hắn có thể trực tiếp cảm giác được chiến ý chính mình.
Trong một sát na, Chu Văn phảng phất thấy được một đầu Hoàng Kim Long Vương vô cùng kinh khủng xuất hiện giữa thiên địa, hung tàn mà bá đạo, phảng phất là bá chủ toàn bộ thiên địa, mang theo chiến ý kinh khủng khiến vạn vật phải run rẩy.
Đó là thời hồng hoang, Thiên Lôi, Địa hỏa, Đại Hoang thủy, đủ loại tai họa buông xuống khắp nơi, đủ loại sinh vật tiêu vong bên trong tai nạn, chỉ có những tồn tại có Sinh Mệnh lực vô cùng mạnh mẽ mới chống lại được tai họa, sống sót trong thời kỳ này.
Hoàng Kim Long Vương trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, đồng thời bởi vạn vật tiêu vong, thức ăn cũng trở nên vô cùng thiếu thốn, đủ loại sinh vật khủng bố chỉ có thể chiến đấu lẫn nhau, dùng huyết nhục đối phương làm thức ăn.
Chiến đấu! Điên cuồng chiến đấu! Chỉ chiến đấu mới có thể sinh tồn.
Có lẽ lúc đó Hoàng Kim Long Vương không phải Hung thú cường đại nhất, cũng không phải Hung thú có lực phòng ngự mạnh nhất, càng không phải Hung thú có tốc độ nhanh nhất.
Nhưng không ngừng trong chiến đấu, Hoàng Kim Long Vương đang nhanh chóng trưởng thành, trong chiến đấu không ngừng thuế biến tiến hóa, cuối cùng đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn.
Loại ý chí bất khuất, dũng cảm điên cuồng, trí tuệ, mặc dù Chu Văn chẳng qua là người xem, vẫn bị nhấn nhiếp cực sâu.
Chu Văn biết đây là truyền thừa trí nhớ của Hoàng Kim Long tộc, Hoàng Kim Long Vương bên trong chiến ý kia, trên thực tế là Hoàng Kim Long Vương đời đầu, chỉ sợ sớm không còn giữa thiên địa này.
Thế nhưng chủng loại chiến ý không sợ hãi kia, lại lưu lại vĩnh hằng.
- Thế gian này làm gì có nạn không chết tất có hậu phúc, căn bản bên trong đại nạn thu được đủ nhiều lĩnh ngộ cùng trưởng thành, mới có thể khiến bản thân mình trở nên tốt hơn.
Chu Văn có điều ngộ ra, tựa hồ hiểu rõ vì cái gì kiếm pháp của mình chậm chạp khó đột phá như vậy.
Không phải hắn luyện không tốt, cũng không phải lực lĩnh ngộ của hắn không được, càng không phải do hắn không đủ chăm chỉ.
Mà bởi vì Chu Văn vô luận luyện thế nào, cuối cùng chỉ học người khác, mà học ba ngàn kiếm ý kia, không phải thứ hắn lĩnh ngộ thuộc về bản thân mình.
Cài này có liên quan đến quan niệm của Chu Văn, hắn căn bản không tính toán luyện tập kiếm pháp, hắn luyện kiếm pháp đơn thuần muốn Mệnh hồn Kiếm Hoàn tấn thăng, dĩ nhiên học xong để đấy, không nghĩ tiến thêm một bước kia.
Đến bây giờ Chu Văn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn quá coi thường kiếm pháp, thế gian bất luận thứ gì, đều có đạo lý bản thân, nếu không dụng tâm, coi như thông minh thế nào, cuối cùng khó đạt đến cực cảnh.
Chu Văn giờ mới hiểu được, hắn không phải bại bởi kiếm pháp, mà là bại do mình.
- Quả nhiên làm chuyện gì đều cần phải dụng tâm.
Trong lòng Chu Văn không khỏi cảm thán.
- Hi vọng chiến ý của ta có thể giúp ngươi chút ít.
Di Già thấy Chu Văn đã thoát khỏi ảnh hưởng của chiến ý nàng, bèn thu tay lại nói.
- Thật sự cảm ơn ngươi, quá hữu dụng, ngươi giúp ta rất nhiều.
Chu Văn thật lòng cảm tạ.
Nếu không phải Di Già cho hắn nhìn nhìn Hoàng Kim Long Vương chiến ý, hắn cũng không nghĩ ra vấn đề tới từ bản thân,