Lâm Thần từ từ bế một cô gái rất xinh đẹp vào phòng, tưởng trừng đây sẽ là một niềm ước ao với rất nhiều nam sinh.
Một cô gái khuôn mặt băng thanh ngọc khiết, quần áo xộc xệch lộ ra làn da trắng trẻo, ai nhìn cũng sẽ bị dụ hoặc bởi vẻ đẹp này.
Nhưng tất cả đều không làm cho Lâm Thần cảm thấy một chút ý nghĩ đen tối, cậu chỉ thấy cô nàng này rất “trẻ con”.
Cậu cảm nhận được Thanh Tuyết ôm mình rất chặt, đáng sợ hơn là cậu còn cảm nhận rõ được có hai vật thể mềm mại ép vào ngực cậu, thực sự Lâm Thần cũng không thể tưởng tượng được rằng một tiểu thư cao quý, chức cao vọng trọng, không coi ai ra gì như Thanh Tuyết lại thành bộ dạng như này.
Tạm bỏ qua chuyện vớ vẩn đó, Lâm Thần bây giờ chỉ muốn đưa Thanh Tuyết vào phòng của cô ấy.
Khi nhìn Thanh Tuyết ngủ ngon trong lòng mình, Lâm Thần cũng cảm thấy cô nàng này thực sự có nét đáng yêu, cậu lại nhớ về lúc ở nhà, lúc nào em gái của mình cũng thức xem tivi, cuối cùng phải để cậu bế vào phòng, khuôn mặt em gái cậu lúc đó giống hệt với khuôn mặt Thanh Tuyết bây giờ...
Cậu chỉ ngẩn ngơ một lúc, Lâm Thần lấy lại tinh thần mở cửa phòng Thanh Tuyết rồi cậu đặt Thanh Tuyết xuống giường.
Nhưng cậu vừa đặt thì Thanh Tuyết tự dưng lôi cổ cậu xuống.
Cú ôm bất ngờ khiến Lâm Thần không kịp phản ửng, đầu cậu bị Thanh Tuyết dí chặt vào giữa vực sâu.
Một cảm giác mềm mại đập tới, Lâm Thần không ngờ Thanh Tuyết lại làm một điều “khó hiểu” đến vậy.
Lâm Thần chỉ ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, cộng thêm cảm giác mềm mại như bông khiến Lâm Thần chỉ muốn lâm vào vực này mãi mãi.
Thanh Tuyết ôm chặt đầu Lâm Thần rồi nói mớ:
- Anh đừng đi mà......
Lâm Thần thực sự bó tay rồi, nếu cậu là người khác chắc bây giờ Thanh Tuyết đã bị “xơi” rồi.
Nhưng rất may là lý trí của Lâm Thần rất mạnh, cậu lấy lại tinh thần rồi từ từ thoát khỏi hố sâu đó.
Nhưng vì càng cố thoát Thanh Tuyết càng ôm chặt cộng thêm Lâm Thần không muốn đánh thức Thanh Tuyết nên phải mất hơn năm phút cậu mới thoát ra được vực sâu đó.
Thực sự Thanh Tuyết ôm quá chặt, cộng thêm việc Linh Nhi phát triển chỗ đó hơi to so với bình thường làm cho Lâm Thần mất sức rất nhiều để thoát ra được.
Lâm Thần thở hộc hộc, nhìn Thanh Tuyết ngủ ngon như vậy, Lâm Thần cũng cảm thấy mọi chuyện ổn, Lâm Thần đắp một cái chăn cho Thanh Tuyết rồi ra ngoài.
Nhưng khi Lâm Thần đi ra ngoài, khi chắc chắn không nghe thấy tiếng gì nữa, Thanh Tuyết từ từ mở mắt.
Mặt cô lúc này mới bắt đầu đỏ ửng, cô lấy hai tay ôm má mình đang nóng bừng vì xấu hổ, tự nói:
- Mình làm chuyện này trước mặt anh ấy rồi, xấu hổ quá đi....
Thanh Tuyết sở dĩ phải giả vờ ngủ là vì cô không còn lựa chọn nào khác, cô biết là Lâm Thần để lại tờ giấy báo ra đi nhưng lại mặc lại bộ đồ của vệ sĩ, điều này chứng tỏ là anh ấy đang làm nốt trọng trách của mình.
Tức là anh ấy không thích mình, anh ấy chỉ muốn hoàn thành công việc mà thôi.
Điều này khiến Thanh Tuyết rất bực bội, nhưng cô lại không thể vạch trần sự việc đó được.
Cô tin chắc nếu cô dám vạch trần sự thật thì chỉ khiến cho Lâm Thần càng căm thù cô hơn mà thôi.
Cô cũng cảm thấy mình