Tiểu Ngọc nhìn bàn ăn mà cảm thấy kinh ngạc.
Trên bàn đầy đủ những món mà cô thích, nhìn món nào cô cũng thấy chúng ngon miệng đến lạ thường.
Đúng là anh trai cô, nấu ăn phải gọi là thần thánh.
Nhưng Tiểu Ngọc cảm thấy mấy món này có chút “đắt tiền”, nên cô cảm thấy lo lắng hỏi:
-Anh ơi! Mấy món này sao em thấy trông đắt tiền vậy anh.
Nếu anh chi tiền nhiều vì em thì....em ....
Tiểu Ngọc nói từ từ nhỏ dần, giống như đang rất lo lắng cho anh trai mình.
Lâm Thần hiểu ý của Tiểu Ngọc, cậu xoay lại nhìn Tiểu Ngọc, nở nụ cười rồi nói một cách nhẹ nhàng:
-Em không cần lo lắng đâu.
Anh biết có chừng mực.
Mà em là em gái của anh cơ mà, em thích gì thì đương nhiên anh sẽ chiều hết mực rồi.
Nụ cười của Lâm Thần làm trái tim Tiểu Ngọc rung động.
Ai như cô cũng sẽ như vậy mà thôi.
Tiểu Ngọc không nói gì cả, cô không muốn phụ lòng anh trai cô.
Tiểu Ngọc nghĩ thông suốt, cô bắt đầu ăn.
Càng ăn cô càng cuốn, mỗi món ăn của anh ấy đều mang hương vị riêng.
Ngọt ngào, mặn mà,...!nhưng lại cực kỳ hài hòa, không hề khiến một người kén ăn như cô cảm thấy chán cả.
Cô cũng không thể tin được là món đậu phụ ăn lại ngon như vậy, rồi còn rau cải,....! tất cả những món cô cho là nhạt nhẽo đều mang lại hương vị tuyệt hảo.
Tiểu Ngọc nghĩ: “Anh ấy mà không làm đầu bếp thì phí quá”.
Nhưng vừa nghĩ như vậy thì Tiểu Ngọc lại lắc đầu bỏ ngay suy nghĩ thiển cận đó, anh ấy nếu đi làm đầu bếp thì ai sẽ là người nấu ăn cho cô, ai sẽ là người vuốt ve, nuông chiều cô.
Nghĩ như vậy, Tiểu Ngọc cảm thấy mình thực sự quá ngu ngốc khi nghĩ ra cái suy nghĩ này.
Lâm Thần nhìn thấy em gái mình ăn ngon lành.
Cậu cả thấy rất vui, em gái mình ăn như vậy tức là đã hồi phục rồi.
Cậu muốn bồi bổ cho em gái cậu nhất có thể, nghĩ đến cảnh lúc cậu không có ở đây, Lâm Thần lại cảm thấy chua xót.
Em gái của cậu là một người cực kỳ kén ăn, nếu không phải cậu nấu thì rất khó em ấy sẽ chịu ăn một bát cơm được.
Lâm Thần cũng buồn cười khi nhìn dáng ăn có vẻ hơi quá của Tiểu Ngọc.
Hình tượng về em gái ngày xưa ăn uống chậm rãi thì bây giờ đã khác xa.
Tiểu Ngọc trông có vẻ hận không thể đổ hết tất cả vào bụng.
Lâm Thần thấy Tiểu Ngọc đang cố ăn cho hết, cậu đến gần em ấy, vỗ vai nói:
-Em để dành bụng đi.
Chúng ta còn đi chơi nữa cơ mà.
Lúc đó em thích gì anh chiều tất.
Tiểu Ngọc ăn không hề cảm thấy no, nhưng nghe anh trai nói vậy.
Cô trong lòng lại tự trách tại sao mình lại quá mất hình tượng như vậy, nhưng nghĩ thì nghĩ như thế nhưng Tiểu Ngọc lại đột ngột quay lại ôm người anh trai mình nói với giọng vui vẻ:
-Anh trai của em là tốt nhất! Hihi...
Lâm Thần cảm nhận được em gái đang rất vui.
Mặc dù cậu cảm thấy khó xử khi em gái cậu không hề giữ ý, nhưng kệ, miễn em gái cậu vui là được rồi.
Lâm Thần buông tay của em gái ra nói:
-Thế em chuẩn bị đi.
Anh đứng đợi bên ngoài.
Tiểu Ngọc nghe vậy, không thể chần chừ, cô lao như một cơn gió vào phòng.
Lâm Thần