Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vương Đằng và Tố Tố, Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tự dưng từ đâu chui ra hai tên thích quấy rối vậy, lại đúng hôm nay là ngày cô được anh trai yêu quý của cô dẫn đi chơi chứ.
Điều này làm sắc mặt Tiểu Ngọc không hề tốt một tý nào.
Lâm Thần tỏ vẻ chẳng thèm để ý tới hai người đó, quay sang nhân viên thu ngân và nói:
-Cô tính tiền cho tôi chiếc túi này.
Tố Tố tỏ ra khinh miệt trước hành động của Lâm Thần.
Nhìn dáng vẻ ăn mặc bình thường cộng thêm khuôn mặt có chút thô kệch, Tố Tố tin chắc tên này chỉ là một người sĩ gái và chẳng có tiền đồ gì cả.
Vì vậy, khi thấy Lâm Thần tỏ vẻ muốn mua chiếc túi đó, Tố Tố quái dị nói:
-Chiếc túi đó không phải người nào cũng mua được đâu???
Lời nói của Tố Tố làm cho Vương Đằng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Cậu ghét Lâm Thần bởi một lý do cực kỳ lạ, đó là tên đó có bạn gái xinh hơn rất nhiều so với bạn gái của cậu.
Tố Tố tuy cũng được xếp vào hàng mỹ nữ nhưng nếu để so với vẻ đẹp của bạn gái tên kia thì Tố Tố của cậu chỉ đáng xách dép cho cô gái đó.
Tại sao cô gái xinh đẹp như vậy lại đi chung với một tên “ăn mày” xấu xí như vậy.
Cảm giác ghen tỵ lấn áp lý trí khiến Vương Đằng muốn làm bẽ mặt Lâm Thần.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của hai người rằng Lâm Thần sẽ nổi điên, Lâm Thần chẳng thèm để ý, giống như hai người đang tự nói với nhau vậy.
Điều này vô hình chung khiến Tố Tố và Vương Đằng tỏ vẻ xấu hổ.
Đúng lúc này, Lâm Thần lấy chiếc thẻ của Như Lan ra.
Chiếc thẻ màu đen này sáng chói đến mức mà Tố Tố và Vương Đằng cảm thấy kinh ngạc.
Nhân viên thu ngân cũng cảm thấy cực kỳ sốc khi nhìn thấy chiếc thẻ này.
Tố Tố và Vương Đằng lúc này chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Chiếc thẻ đen thì Vương Đằng cũng có một cái nhưng cậu phải năn nỉ cha của cậu thì mới có thể có được một chiếc, nhưng chiếc thẻ đen của Lâm Thần cầm khác một trời một vực so với thẻ của cậu.
Vì thẻ đó thuộc một trong những ngân hàng khó tính nhất, ai sở hữu được chiếc thẻ đó thì đó cũng là phúc một đời.
Lâm Thần cũng chẳng muốn gây sự ở chỗ này, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cậu biết ở chỗ này nghiêm cấm gây sự, cậu từ vụ Linh Nhi cũng đã cẩn trọng hơn.
Sau khi rời khỏi đây thì cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Cứ tưởng việc thanh toán sẽ xảy ra suôn sẻ, nhưng một chuyện đã làm cho Lâm Thần cảm thấy bất ngờ.
Nhân viên cầm chiếc thẻ rồi tỏ vẻ khó chịu với Lâm Thần:
-Chiếc thẻ này có phải là cậu ăn trộm được đúng không ?
Lâm Thần nghe vậy, một cảm giác khó chịu xông thẳng lên người.
Chiếc thẻ này là chính tay Như Lan đưa cho cậu, làm sao mà có thể là đồ ăn cắp được.
Lâm Thần hít một hơi sâu, nói một cách nghiêm túc với nhân viên:
-Chiếc thẻ này do một người bạn đưa cho tôi, cô có thể kiểm tra.
Tố Tố và Vương Đằng nghe nói như vậy.
Một cảm giác đắc ý tràn ngập, hóa ra là đồ ăn trộm.
Vương Đằng càng tỏ ra hống hách, cậu cười thẳng vào Lâm Thần nói:
-Haha...đã không có tiền thì đừng tỏ vẻ mình có tiền.
Thật là nhục nhã quá đi.
Tiểu Ngọc lúc này bắt đầu lo lắng cho anh trai của mình.
Cô chắc chắn tin rằng anh trai của mình không hề ăn trộm, nhưng tình huống như vậy thực sự cô không biết mình nên làm cái gì.
Cô chỉ biết ôm chặt tay Lâm Thần hơn, cô thực sự cảm thấy bất lực trước điều này.
Nhân viên thu ngân cảm thấy cực kỳ khinh thường Lâm Thần.
Cô không tin tên nghèo này lại có thể có chiếc thẻ đen như vậy, một phần vì chiếc thẻ này cô chưa bao giờ thấy vị khách nào có, một phần khác là cô đã từng nhìn thấy chiếc thẻ này ở chỗ chủ tịch của cô.
Mà chủ tịch của cô là người nào, làm sao tên này lại có thể có được chiếc thẻ đó, điều này khiến cô nhân viên tin chắc vào nhận định của mình.
Tố Tố lúc này bồi thêm dầu vào lửa nói:
-Thật là thất vọng, cứ tưởng là cô yêu lấy ai đó giàu, không ngờ cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Thật là trai nào gái đấy mà...
Lâm Thần rơi vào tình trạng khó xử, nhưng rất nhanh cậu bình tĩnh.
Cậu tỏ vẻ khinh thường nói với Tố Tố và Vương Đằng với giọng khinh miệt:
-Các ngươi nói nhiều không biết mệt à.
Sao giống mấy con cẩu ở