Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Sau khi Dung Hà đăng cơ thì thủ đoạn rất quyết liệt, nhưng chỗ nên nói dùng tình người cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy y hùng hổ dọa người, không đến nửa tháng, quan viên triều đình cũng dần dần quen thuộc thủ đoạn xử sự của y.

Biết Hoàng Thượng vô cùng coi trọng đại điển phong hậu, làm cho hậu cung tiền triều không ai dám lười biếng, nhất là cung nhân cận thân hầu hạ Hoàng hậu, tất cả mọi người tính toán ngày sinh tháng đẻ một lần, ngày sinh tháng đẻ không rõ bị loại, tướng mạo không đủ đoan chính không cần, cung nhân trước kia dính xúi quẩy cũng không chọn.

"Đại điển bệ hạ đăng cơ cũng không nghiêm ngặt như thế." Thái giám lau sàn nhà nói với đồng bạn bên cạnh: " Hoàng hậu nương nương thực sự có được lòng đế vương."

"Chậc. " Đồng bạn nhìn xung quanh, xác định không ai chú ý tới bọn họ mới dương dương đắc ý nhỏ giọng nói: " Ngươi nghĩ quá đơn giản, đây không chỉ là bệ hạ coi trọng Hoàng hậu, ngươi đã quên tổ tiên Hoàng hậu họ gì à?"

Thái giám sững sờ lắc đầu: "Bệ hạ đối với nương nương tốt như vậy, còn không gọi là coi trọng sao?"

"Hoàng hậu ở trong quân đội rất được lòng người, bệ hạ vừa được thiên hạ, không phải nên biểu hiện ra thái độ xem trọng Hoàng hậu sao?" Đồng bạn cao thâm khó lường nói: "Đừng quên, trên người Hoàng hậu nương nương còn có huyết mạch hoàng thất, đế vị bây giờ của bệ hạ là Thái Tử tiền triều nhường ngôi mà có đấy, ngươi có biết không?"

Thần sắc Thái giám càng thêm mờ mịt, nếu bệ hạ vì những nguyên nhân này, cũng không cần làm đến nước này mới đúng, chẳng lẽ y không sợ Hoàng hậu nắm giữ triều chính ư?

Ban Họa đứng ngoài điện, nghe hai người nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bọn thái giám cung nữ sau lưng trắng bệch, run lẩy bẩy liền cười nói: "Đi thôi."

Chỉ là hai thái giám thô sử dốt đặc cán mai, nàng còn không để trong lòng.

Sau khi chỉ huy trực ban là Ban Họa rời đi, thái giám quản sự đi tới trên đại điện, đạp hai thái giám còn không biết đã xảy ra chuyện gì: "Hai người các ngươi không muốn sống à, nhưng gia gia ta còn muốn đấy, thật sự là to gan lớn mật, ngay cả chuyện của Hoàng Thượng và nương nương cũng dám nói bừa?! Người tới, chặn miệng hai kẻ này lại, kéo ra ngoài..."

Thái giám quản sự đang tức giận, một cô nương mặc sang trọng trên đầu búi hình nguyên bảo chạy tới: "Ngươi là công công quản sự nơi này à?"

Thái giám quản sự liếc mắt một cái, nữ tử này ngũ quan mỹ lệ, ăn mặc không tầm thường, trên người còn mang theo yêu bài của Đại Nguyệt cung, bận bịu cúi đầu khom lưng nói: "Vị cô nương này, xin hỏi người có dặn dò gì?"

"Phân phó thì không dám nhận, nương nương nhà chúng ta nói hai người kia cũng chỉ là vô tình, nương nương cũng cũng không để những lời kia trong lòng. " Sắc mặt nữ quan nghiêm túc nói: " Nhưng trong cung này không thể nói bừa, nhất quyết không thể có lần sau, không thì xử trí theo quy củ."

"Vâng vâng vâng. " Quản sự đá hai cước vào thái giám quỳ trên mặt đất: "Hai người các ngươi còn không qua đây tạ ơn."

"Được rồi. " Ngọc Trúc nhíu mày: "Các ngươi thân là quản sự, vốn nên quản lý tốt người bên cạnh mình, người phía dưới phạm sai lầm, ngươi cũng phải chịu tội."

Đầu gối quản sự run một cái, cho đến khi Ngọc Trúc rời đi cũng không dám đứng thẳng người.

"Ông nội nuôi..." Có tiểu thái giám muốn lên trước nịnh nọt lại bị quản sự đẩy ra.

Vị tân Hoàng hậu này thật biết vừa đấm vừa xoa, phong cách hành sự khác biệt với Phúc Bình Thái hậu, bọn họ làm hạ nhân nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được. Nhớ tới tác phong khi vị này vẫn là Quận chúa, ông ta chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, suýt chút ngã ngồi dưới đất.

"Nương nương. " Như Ý đi theo sau lưng Ban Họa, thận trọng nói: "Những kẻ kia đều là tiểu thái giám không có kiến thức gì, lời bọn họ nói không được chuẩn, người chớ để trong lòng."

"Như Ý ngốc, từ nhỏ đến lớn lời nói thế nào ta chẳng nghe qua?" Ban Họa không hề lo lắng cười: "Khi ta là Quận chúa, người khác cũng thích nói những lời này, hiện tại ta là Hoàng hậu rồi, người nói xấu sau lưng ta sẽ không thiếu."

"Vậy..." Như Ý lo lắng giữa Hoàng hậu nương nương và bệ hạ xảy ra hiềm khích, đến lúc đó thua thiệt sẽ chỉ là nương nương nhà các nàng.

"Sớm đã không còn gì để nói, ta không để trong lòng. " Ban Họa đã sớm đoán được những người này sẽ nói gì, ví dụ như đức hạnh của nàng không xứng làm hậu, lo lắng nàng xa hoa lãng phí hưởng thụ, lại lo lắng ngoại thích chuyên quyền.

Những người này hận không thể thay Hoàng Đế làm cho tim tan vỡ, nhưng nếu Hoàng Đế lấy phần tâm tư này đối đãi bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ thay đổi cách nói khác.

"Hoàng Đế ấy à, tất nhiên là người người muốn tranh sủng, ai là người tốt trong lòng Hoàng Đế, ai là kẻ thù của bọn họ. " Ban Họa sờ môi: "Dù sao ta đã quen làm đinh trong mắt gai trong thịt của người khác, loại chuyện phí sức này vẫn nên giao cho ta làm đi. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?"

Như Ý:...

Luôn cảm thấy vừa rồi mình đang lo lắng vô ích.

Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Dung Hà, y nghe Đỗ Cửu báo cáo thì sắc mặt hết sức khó coi, trầm mặc một lúc lâu sau hỏi: "Nương nương có phản ứng gì?"

"Nương nương nàng..." Biểu lộ của Đỗ Cửu trở nên có chút vi diệu: "Nương nương nói, nàng không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục đây."

Dung Hà nghe nói như thế, cứ thế chỉ chốc lát lại thấp giọng bật cười.

"Bệ hạ?" Đỗ Cửu cảm thấy tâm tình bệ hạ hình như trong khoảnh khắc đã thay đổi tốt hơn.

Dung Hà để bút trong tay xuống, đứng lên nói: "Đợi chút nữa Chu đại nhân đến thì nói trẫm có việc rời khỏi, bảo ông ấy về đi."

Mắt thấy bệ hạ đi xuống hậu điện, Đỗ Cửu sờ mũi, gương mặt bất đắc dĩ.

Hiện tại hắn giữ chức Thống lĩnh cấm vệ quân đại nội, trong âm thầm còn tiếp nhận quản lý tổ mật thám của bệ hạ trước kia, cho nên trong cung có rất nhiều chuyện hắn đều biết một số. Ví như Hoàng hậu nương nương không có việc gì liền thích ra cung, lại ví như Phúc Bình Thái hậu cầu tình nương nương để nương nương đến trước mặt bệ hạ nói tốt cho Lệ vương.

Phúc Bình Thái hậu nói gì, Hoàng hậu nương nương nói gì, hắn đều một năm một mười bẩm báo cho bệ hạ. Từ sự việc lần này,
bỗng nhiên bệ hạ hạ lệnh, không để bọn họ tiếp cận Hoàng hậu, không được giám thị Hoàng hậu.

Chuyện lần này, nếu không phải mật thám nhìn chằm chằm đại điển phong hậu, không để người ta động tay động chân trong đó, bọn họ sẽ không biết chuyện này.

Dung Hà vừa tới hậu điện, chỉ thấy Ban Họa mặc kỵ trang, dáng vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Họa Họa, nàng muốn xuất cung?"

"Ừm. " Ban Họa gật đầu: "Lần trước nói trở lại Kinh thành sẽ đi xử lí tổ chức sát thủ gì đó, ta không thể nói mà không giữ lời."

Sửng sốt nửa ngày, Dung Hà mới nhớ tới nàng nói tới thứ gì, nhịn không được bật cười nói: "Những người này đã sớm chạy trốn, sao có thể tìm được người."

"Muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy, ta đã sớm sắp xếp nhân thủ quản bọn họ rồi. " Nàng dẫn Dung Hà vào trong điện: "Nhanh thay y phục khác, ta dẫn chàng đi đập phá quán."

Dung Hà thay y phục xong, thấy gương mặt Ban Họa kích động: "Muốn làm thế nào?"

"Đầu tiên, cần đông người. " Giọng điệu Ban Họa như người từng trải: "Ba năm trước đây có một sòng bạc muốn lừa gạt Hằng đệ dính vào bài bạc, ta đã đến đập nát toàn bộ sòng bạc đó."

Lúc đó sòng bạc tay chân không ít, nhưng đâu hơn được một số thân vệ mà nàng dẫn đi, những người kia bị đánh kêu cha gọi mẹ, ngay cả người sau lưng sòng bạc cũng không dám tìm nàng gây phiền phức.

Xuất cung, nhìn đám người hối hả, Dung Hà có chút giật mình, từ khi chuyển vào Hoàng Cung, y không có cơ hội xem thật kỹ hình dạng Kinh thành.

Những người dân này trên mặt tràn đầy hỉ nộ ái ố, bọn họ đi đường vội vàng, giống như đã quên cuộc chiến tranh trước đây không lâu.

"Lời chàng nói đã làm được rồi." Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, nhìn nam nhân dung mạo anh tuấn bên cạnh, cười nói: "Kinh thành phồn hoa này, chàng giữ được rồi."

Dung Hà nghe vậy ngơ ngẩn, yết hầu y trở nên khó chịu: "Họa Họa..."

"Làm sao thế?" Ban Họa cười híp mắt quay đầu nhìn y: "Chẳng lẽ chàng đã quên lời hứa ban đầu?"

Dung Hà lắc đầu: "Không quên, sẽ không quên."

Thời điểm đó còn có chút tình cũ với vương triều Tưởng gia, cho đến khi Họa Họa gặp chuyện trúng độc thiếu chút nữa sẽ biến mất, kết quả Vân Khánh Đế còn bao che, rốt cục y mới không nhịn được nữa.

Người Tưởng gia đã không đủ tư cách làm một Hoàng Đế thì y cũng không cần nhịn nữa.

Vốn y cho rằng mình phải tốn ít nhất ba bốn năm mới có thể đánh vào Kinh Thành, nhưng Đức Ninh Trưởng Công chúa cho y Hổ Phù tam quân, còn có năng lực điều binh khiển tướng của Họa Họa, khiến y như hổ thêm cánh, vốn ba bốn năm mới có thể hoàn thành, cuối cùng hoàn thành trong vòng một năm.

Thời gian hai ba năm nhìn như không quan trọng, nhưng đối với bách tính thiên hạ mà nói, thời gian chiến tranh nhiều một khắc, bọn họ cũng chịu khổ thêm một khắc và sẽ chết càng nhiều người.

Ban Họa thấy y một mặt suy nghĩ sâu xa, không biết y lại nghĩ tới đi đâu, thế là bất đắc dĩ thở dài, nam nhân thông minh cái gì cũng tốt, nhưng nghĩ ngợi quá nhiều cũng không biết có nhanh già không đây?

"Đã đến."

Lời của Ban Họa gọi thần trí của Dung Hà về, y thấy nơi đây người ở thưa thớt, nhưng đình đài lầu các tu bổ rất tinh xảo, trước cửa còn treo đèn lồng đỏ lớn xinh đẹp. Đối diện lầu gỗ treo một bảng hiệu, trên đó viết ba chữ "Hoán Hoa các", tên lại thật thanh nhã nhưng kiểu chữ mang theo chút lỗ mãng.

Y nhíu mày: "Nơi này là nơi nào?"

"Nơi này chính là lầu tổng bộ của tên sát thủ kia, bọn họ đại khái còn không biết mình đã bị bại lộ. " Ban Họa nhảy xuống ngựa lưng, một tay chống nạnh, nói với thân vệ: " Đập cho ta, đập càng ác càng tốt."

"Vâng!"

Chỉ thấy đám thân vệ của Ban Họa từ trong bao vải lấy ra búa rìu lang nha bổng các loại, đi về phía đại môn Hoán Hoa các đập một trận, trong chớp mắt đại môn khắc hoa bể nát, một thân vệ nhìn rất thấp bé bay lên, nửa tấm cửa gỗ còn dư lại bay ra ngoài, đập vào bình phong ở cổng nát vụn.

Mấy người Đỗ Cửu và thân vệ Đế Vương trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy phong phạm hoàn khố đập phá quán.

"Chiêu này gọi là đánh đòn phủ đầu."

Ban Họa giơ cằm: "Năm đó nhà chúng ta đập phủ Trung Bình bá cũng làm như vậy đó."

Đỗ Cửu mở miệng rồi ngậm miệng, thủ đoạn này của Ban gia thật đúng là đơn giản thô bạo, nhưng... Vô cùng hả giận.

Ban Họa gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người Hoán Hoa các. Mấy nam tử tráng niên cầm côn bổng trong tay vọt ra, lời răn dạy còn chưa kịp mở miệng đã bị thân vệ của Ban Họa trùm đầu đánh loạn, Ban Họa mang tới nhiều thân vệ, mấy tráng hán này bất kể làm con rùa, hay giả dạng làm ninja rùa, dưới trận đánh loạn này không hề có lực đáp trả.

"Ôi, ai u, vị quý nhân này, nô gia hữu lễ. " Một người phụ nhân mặc váy bào màu tím đi ra, mặc dù bà ta già rồi nhưng nhìn giữa lông mày có thể thấy được lúc bà ta còn trẻ hẳn là một nữ nhân cực đẹp: "Không biết khu nhà nhỏ này của nô gia làm sao đắc tội quý nhân khiến người tức giận như vậy."

"Ta thấy lầu này của các ngươi không vừa mắt, nhất định phải cho người đập một trận mới có


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện