" Hi Văn...Hi Văn...." Thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc màu vàng lung lay vai cô gái đang thẫn thờ bên cạnh mình.
" Chủ nhân gọi ta sao ?? " Cô gái như bừng tỉnh hỏi lại.
" Mấy ngày nay ngươi bị sao vậy ?? Có cần phải nghỉ ngơi không ?? " Ngộ Không ân cần hỏi thăm hầu cận của mình, dù sao thì Hi Văn cũng là người đi theo nàng được lâu nhất nên đôi khi cũng có nhiều đặc quyền riêng cho nàng làm cho
" Không sao ạ, thần chỉ đang nghĩ tối nay sẽ làm cho người món ăn gì thôi...À mà ngài không tiếp tục công việc hộ giá tên kia sao ?? " Hi Văn đánh trống lảng sang câu chuyện khác khiến Ngộ Không tạm nhắc về chuyện của mình.
" Hừ...Trừ khi bây giờ hắn có ở đây cầu xin ta thì chắc ta sẽ suy nghĩ lại..." Ngộ Không buột miệng nói thì bỗng nghe được tiếng vỗ tay từ từ tiến lại gần đây, tiếng vỗ tắt dần và thay bằng giọng nói mà hai nàng đều hết sức quen thuộc.
" Ngộ Không...Nhớ phải giữ lấy lời hứa ban nãy của ngươi...Mấy tuần không gặp trông ngươi có vẻ tăng lên vài cân đúng không ?? Lại đây cho ta xem nào..." Thiên Hồ tiến lại gần dang hai tay định ôm lấy Ngộ Không thì một thân ảnh khác đã nhào vào lòng hắn, cọ má nàng vào ngực hắn, nị thanh : " Chủ nhân, Văn Văn biết sai rồi...Đừng giận Văn Văn nữa được không ?? Ta sẽ làm theo tất cả những gì ngươi muốn...Yêu ngươi, chủ nhân...".
Cả Thiên Hồ và Ngộ Không đều mộng bức nhưng phẫn nộ phần nhiều hơn là Ngộ Không, gần một tháng nàng và hắn đều không gặp nhau, thế quái nào mà hắn vẫn cướp được hầu cận vẫn luôn bên cạnh mình, vậy thì chỉ có một trường hợp thôi, đó là hắn thường xuyên xuất hiện ở nơi đây.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ khi có cảm tình với người mình thích thì khả năng suy luận của họ lại tăng lên một cấp bậc hoàn toàn khác, huống chi là Ngộ Không.
" Hi Văn, để lát nữa chúng ta cùng nhau trò chuyện được không ?? Ta còn có việc cần bàn luận với nữ chủ nhân của ngươi..." Hắn vỗ về lấy cô nàng đang ngồi trong lòng mình, ôm lấy hắn giống gấu túi Kola vậy.
" Không được, nếu ta bỏ ra thì ngươi lại biến mất nữa thì sao ?? " Hi Văn cố chấp ôm lấy hắn không buông.
" Nhưng lúc đó là ngươi đuổi ta đi mà ?? " Hắn bất đắc dĩ nói, câu chuyện là vài tuần trước khi hai người kết thúc thời hạn một tuần và xảy ra vào mâu thuẫn dẫn tới việc hắn tự ý rời đi vào đêm đó..
" Đó là lỗi của ngươi...Vì ngươi chơi mạnh quá khiến ta không chịu nổi...Bại hoại chủ nhân.." Hi Văn thút thít khi nói tới đây làm hắn như cảm giác được hình như không khí quanh đây lại nóng hơn vài độ thì phải, không biết tại sao hắn dường như thấy được ngọn lửa vô hình đang bốc cháy quanh Ngộ Không, hình dạng đại loại như kiểu Super Saiyan nhưng không có mái tóc màu vàng thôi, ách nhầm, có màu vàng mỗi tội nó không dựng lên giống con khỉ kia..
" Ngoan nào...Là lỗi của ta được chưa...Văn Văn giờ ra ngoài chút xíu được không ?? Sau đó ta sẽ bồi thường cho ngươi..." Hắn gạt đi những giọt nước mắt của Hi Văn, nhẹ giọng nói bên tai nàng.
" Thật...Hay ngươi lại lừa ta lần nữa..." Hi Văn nửa tin nửa ngờ.
" Thế này đã đủ thành ý của ta chưa ?? " Hắn pcúi xuống hôn