" Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy ?? Vì sao không tránh ra ??..." Tiên Nhi để hắn nằm trên đùi mình, hỏi liên tiếp những câu hỏi mà chính nàng cũng biết câu trả lời nhưng vẫn mong đợi thiếu niên đang nằm gục trả lời.
" Không phải ngươi đã biết câu trả lời rồi sao ?? Ngươi là sư phụ của các lão bà ta, nên ta không thể để ngươi phải hi sinh vô ích ở đây được...." Thiên Hồ suy yếu trả lời, giọng nói giờ đã mang theo vài phần khàn khàn làm người nghe cảm tưởng như hắn sắp đi đến nơi rồi vậy.
Nói đùa, lão bà hắn còn đang chưởng quản âm phủ cơ mà, có mà hắn muốn đi chưa chắc đã được...
" Nói đi, ngươi có cách để hồi phục lại đúng không ?? Người xấu như ngươi chắn chắn sẽ sống rất lâu...Không phải sao ?? " Mặc kệ đi câu trả lời chẳng liên quan ban nãy, Tiên Nhi lúc này đang thực sự rất sợ hãi, đúng là sợ hãi...Lần đầu có người đi che chở bảo vệ nàng ngoài tỷ tỷ của mình, nàng sợ sẽ mãi mãi mất đi hắn mà quên đi rằng dù cầm mấy trăm thanh kiếm đâm vào hắn cũng không sao, bởi Thiên Hồ bị phong ấn là sức mạnh, không phải nhục thể...Bởi vậy mới nói quan tâm quá sẽ dễ dẫn đến bị loạn, lại thêm khả năng diễn kĩ ngang tầm diễn viên chuyên nghiệp của hắn thì rất nhanh Tiên Nhi lại bị tên này lừa..
" Khụ....Khụ...Cách thì có nhưng ta sợ ngươi cảm thấy xấu hổ khi thực hiện thôi...Vả lại, ta nghĩ ngươi cứ để ta như này thì tốt hơn, xem như bù đắp lại việc lão bà ta đã sát hại đại đệ tử của ngươi...Khục....khục...." Hắn vừa nói còn vừa nôn ra ít máu khiến cho càng thêm chân thực mấy phần, nếu có người quen ở đây hay là chúng nữ thì tất cả sẽ không thể tin vào mắt mình bởi tài năng diễn xuất có một không hai này...Tuy vậy, Tiên Nhi lại không chút do dự tin tưởng tên bại hoại này, liền cả nước mắt cũng đã chảy ướt cả mặt hắn lúc nào không hay.
Suy cho cùng thì từ xưa tới giờ nàng cũng chưa bao giờ gặp trường hợp nào nó như thế nào cả.
" Không được, ngươi phải sống để hoàn thành nốt cuộc hành trình chứ ! Với lại chả nhẽ ngươi bỏ lại tất cả đệ tử của ta thành quả phụ sao ?? Được rồi, nói ra cách của ngươi đi.
" Thực ra cô nàng này cũng bắt đầu có tình cảm dành cho hắn nhưng vịn vào cớ các đệ tử của mình thôi , nàng cầm lấy tay hắn để truyền lấy hơi ẩm cho bàn tay đã lạnh ngắt của hắn, ôm sâu hơn vào trong ngực dể cảm nhận được sinh mệnh hắn đang mất dần đi.
“ Ngươi định thực hiện nó thật sao ?? Vậy thì cúi xuống một chút, dùng môi ngươi truyền cho ta một chút chân khí....” Thiên Hồ hướng