Hai người cứ thế di chuyển lên càng ngày càng cao, chỉ đến khi gặp một áng mây màu hoàng kim thì mới dừng lại, trên đó có dáng hình một người đàn ông trung niên râu tóc xồm xoàm , vẫn đang ra vẻ đạo mạo bằng cách vuốt lấy chòm râu dê của mình, hắn không ai khác là Ngọc Hoàng, người đứng đầu thiên giới theo chức vụ, tất nhiên là chỉ chức vụ thôi vì hắn còn chưa mạnh bằng những nhân vật từ thời Hồng Hoang như Tam Thanh hay Nữ Oa, đồng thời còn là nhạc phụ tương lai của Thiên Hồ nữa.
" Ngọc Hoàng, trong đây là Linh Minh Thạch Hầu, con khỉ đã quấy rối khắp trần gian gần vài thập niên gần đây! Vậy ta giao nó lại cho ngươi! " Chân Chân đưa chiếc bình chứa Lục Nhĩ Di Hầu cho Ngọc Hoàng khẽ nói.
Còn ở bên cạnh thì Bạch Thiên hơi có phần khinh thường tên phế vật này, không những phế vật lại còn thêm cái tật ngu ngốc nữa, thật không thể hiểu nổi mấy thằng đạo diễn Tung Của sao lại tạo ra được hình tượng tên này sao cho giống truyền thuyết nhất có thể mà lại tạo ra được hình tượng của một thằng ngu mà lên làm được Ngọc Đế, được cái hắn có tám đứa con gái xinh đẹp thì cũng bù lại vài điểm trừ, vả lại tên này không có liên quan gì đến Tây Vương Mẫu như lời mọi người đồn đoán cả, bởi Thiên Hồ trước khi lên lại đây lần nữa đã tìm được thông tin từ Hệ thống về cô nàng này, cả Ngọc Hoàng và Tây Vương Mẫu đều là tạo vật do tạo hóa tạo ra nên cả hai chẳng quan hệ gì với nhau hết, Thất Tiên Nữ thì do Tây Vương Mẫu hấp thu tinh hoa sinh mệnh của thiên địa mới sinh ra các nàng, duy chỉ có Lục Nhĩ Di Hầu thì mới do tên ngu này tạo ra thôi.
" Cảm ơn ngươi, Bồ Tát, ngươi không biết được vì tên này mà ta phải lao tâm khổ tứ đến thế nào đâu ??, Haizz, cuối cùng cũng giải quyết xong !!! " Ngọc Hoàng giả vờ cảm thán vô cùng giống làm Chân Chân cũng hơi tên tưởng tên này, tin là mình đã bắt được Tôn Ngộ Không thật.
" Vậy chúng ta cáo từ, đi thôi Bạch Thiên!.
" Chân Chân hơi điểu chỉnh lại đóa hồng liên dưới chân mình rồi bay về nơi phương xa dưới cái nhìn của Ngọc Hoàng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Sau đó, hắn đi vào tẩm cung của mình, đặt trước bình lên bàn và giải thoát Lục Nhĩ Di Hầu khỏi chiếc bình đang niêm phong nàng.
" Con gái, ngươi làm tốt lắm !! " Ngọc Hoàng nở nụ cười đắc ý vì hắn đã hầu như qua mặt được tất cả mọi người và bào chữa được lỗi lầm do mình gây ra, Lục Nhĩ Di Hầu cũng bình thản nở nụ cười nói: " Không có gì, phụ thân!.
" Được hắn dặn từ trước nên Lục Nhĩ cũng không dại mà uống hết chén nước mà tên Ngọc Hoàng chuẩn bị sẵn, đối mặt trực diện với kẻ phá hoại cuộc đời mình thì ngoài sự chán ghét nàng không còn chút tình thân nào cả, hơn nữa tên này còn có âm mưu giết hại cả mẫu thân nàng để bịt đầu mối càng làm ngọn lửa căm giận trong người nàng tăng lên , cháy hừng hực ở trong lòng khó có chỗ giải tỏa.
" Sau này, ngươi có thể tùy ý ra vào nơi đây tùy thích, con gài, dù sao thì nơi đây vẫn là nhà của ngươi!.
" Không biết kế hoạch của mình đã bị Lục Nhĩ khám phá ra, Ngọc Hoàng vẫn tiếp tục diễn kịch , làm ra bộ dạng một từ phụ rất yêu thương con gái mình.
" Nhà ?? Ngươi cũng biết nói ra câu đấy à ??? Nói ta là con gái ngươi mà không cảm thấy ngượng mồm sao!.
Nha! Ngươi cũng làm đến chức vụ Ngọc Hoàng thì làm gì còn tồn tại mấy thứ cảm xúc đó nữa! Ngươi xem ta là công cụ cho ngươi thì đúng hơn !! Ta nói đúng chứ, PHỤ THÂN!.
" Đến bước này thì Lục Nhĩ cũng cởi bỏ nốt lớp mặt nạ của mình ra bên ngoài, trở lại thành một cô gái xinh đẹp không kém gì Ngộ Không, chĩa Định Hãi Thân Châm về phía tên vô liêm sỉ phụ thân ngồi đối diện mình.
" Ngươi trước phải bình tĩnh lại đã, con gái! Ngươi cũng hiểu được là với chức vụ của ta thì việc phát sinh mối quan hệ này chắc chắn sẽ vi phạm thiên quy do Thiên Mẫu đề ra, vì sự an toàn của hai mẹ con ngươi nên ta mới phải làm như