" Xích Khao Mã Hầu sao ?? Không thể tin được muội lại dễ dàng đánh bại được nàng ta..." Thiên Hồ không khỏi tán thưởng Bạch Thiên, chính hắn cũng chưa chắc đã chắc chắn có thể đánh bại Xích Khao mà không tổn hại gì cả.
" Do ta quá lợi hại phải không ca ca..." Bạch Thiên ngạo kiều đáp, đắc ý trưng ra khuôn mặt đáng yêu của mình.
" Tất nhiên rồi, muội luôn là nhất mà !! " Thiên Hồ đương nhiên sẽ không tiếc lời khen ngợi Bạch Thiên, hơn nữa còn tái tạo lại cho nàng một xíu trầy xước còn đọng trên người nàng, dù gì thì đối với nữ nhân của mình thì hắn vẫn rất quan tâm các nàng, kể cả một vết xước nhỏ cũng làm Thiên Hồ đau lòng không thôi.
" Xin lỗi vì đã để huynh lo lắng...." Nhận ra được người mình yêu vì mình mà lo lắng, Bạch Thiên liền nắm lấy tay hắn vẫn còn đặt trên má nàng, nhẹ giọng nói.
" Được rồi, hứa với ta không nên bốc lên nguy hiểm đến tính mạng của mình về những chuyện như này..Mạng sống của ngươi vẫn là tối quan trọng nhất...".
" Vâng, phu quân...." Bạch Thiên vui vẻ hôn lên mặt hắn vài cái rồi nói tiếp : "Thôi, ta phải trở về Linh Sơn trước không thì mọi người ở đó chắc chắn sẽ nghi ngờ...Hẹn gặp lại sau, Phu quân và Tinh Tỷ...".
Dứt câu, Bạch Thiên cũng lưu luyến không thôi mở ra truyền tống môn kim sắc, dần bước qua đó, như tan biến vào hư không vậy.
Cuộc hội ngộ giữa hai người luôn diễn ra ngắn ngủi như vậy nhưng tình cảm của cả hai dành cho nhau vẫn không bao giờ có thể lay chuyển được.
" Đây là cô gái cũng giống như Linh Minh Thạch Hầu mà ngươi vẫn thường nhắc tới đúng không phu quân ??..Quả nhiên nàng bất phàm hơn ta tưởng tượng rất nhiều, nhất là về mặt sắc đẹp..." Tinh Tinh hâm mộ nhìn cô gái đang an tường ngủ say hệt như một tinh linh thuần khiết xinh đẹp không thuộc về thế gian này, bất vương chút bụi trần nào.
Điều này cũng do cô nàng này kể từ lúc sinh ra đến khi đắc đạo đều gần như rất ít khi gặp phải những chuyện trắc trở giống như những tỷ muội của nàng, bởi vậy tâm hồn nàng cũng trong sáng hệt như đứa trê vậy.
" Đúng là vậy...Nhưng tâm của nàng rất khó để đả động giống như người bình thường, vì vậy có lẽ ta sẽ phải chuyển sang một phương