Hơn chục ngày sau, Thiên Hồ cũng không để ý biểu lộ khó coi của Lý Tĩnh, đích thân đến nhà cầu hôn con gái nhà người ta.
Tất nhiên , Lý Tĩnh vẫn nghĩ là hắn không biết Na Tra là nữ nên tưởng đến cầu hôn mỗi Bảo Anh thôi, ai dè vị Ma Chủ này hỏi cưới cả Na Tra, Bảo Anh và Như Nguyệt và ba tỷ muội tốt của nàng nữa.
Trong khi Lý Tĩnh đang vò đầu bứt tai không biết phải làm sao, nữ nhi hắn Na Tra đã ngồi tựa vào lòng hắn, rất tự nhiên trao cho hắn một nụ hôn trước ánh mắt quan viên hai họ ngồi đây mà không ai chú ý hông hắn cũng đang bị một cái véo vì tội dám lừa nàng...
" Như vậy, ta muốn mấy hôm nữa sẽ tổ chức đám cưới cho cả tam giới tham dự nên mới tới đây đón các nàng về chuẩn bị cho buổi lễ hôm đó.
Ngươi còn thắc mắc gì không, Lý Tĩnh ?? " Thiên Hồ cũng không nói nhiều lời, trực tiếp hỏi Lý Tĩnh đang một mặt ngơ ra, điều hắn luôn cười lão long vương mất hết con gái cho vị đại nhân này nay đến phiên mình thì không cười nổi nữa, giờ mới hiểu thấu nỗi lòng ngậm ngùi gật gật đầu, không ý kiến thêm về vị con rể còn cường đạo hơn cả hắn này.
" Ta không đồng ý...." Duy chỉ có Hỗn Độn Nữ Đế Bảo Anh dám đứng lên phản đối hôn lễ này trước mọi người, ân, tuy mạnh mẽ là vậy nhưng một khi hắn đã muốn nàng thì nàng phản kháng cũng không thoát được hôn sự...
" Nói ta biết lí do...." Thiên Hồ vẫn ôm Na Tra vào lòng, tay nghịch mái tóc nàng, hỏi nguyên do nàng không đồng ý..
" Đầu tiên, chúng ta còn chưa gặp mặt nhau bao giờ, sao ta lại phải gả cho ngươi ?? Tiếp đó, ngươi đã lấy tỷ tỷ ta thì thôi đi, lại còn cưới nốt cả ta....Lòng tham ngươi quá lớn đó..." Bảo Anh hùng hồn biện minh.
" Bảo Anh...." Ân Thị sợ con gái mình nói gì thêm chọc giận vị đại nhân này liền quát to, ngay cả phu quân mình mọi khi không sợ mấy vị quan khác mà gặp Thiên Hồ còn phải khép nép, huống chi con gái nàng...
" Không sao, phu nhân cứ để Bảo Anh nói tiếp đi....Thực sự thì ta đến đây hôm nay cũng có hơi chút đường đột, chỉ mang theo được chút ít những lễ vật này, mong hai người nhận cho...." Thiên Hồ nói xong thì hai hòm rương đựng đồ vật chứa đầy ắp những bảo vật tỏa sáng cả căn phòng, Ân Thị và Lý Tĩnh mãi mới mở được mắt ra bởi độ hào nhoáng của đám châu báu này, nhiêu đây phải gấp vài nghìn lần lương bổng hắn được Thiên Đình cấp cho mấy trăm năm nay a...
" Ngài dành chút thời gian đến nhà chúng ta đã là vinh hạnh lắm rồi, lễ vật chi cho mất công....." Ân Thị tuy nói vậy nhưng cũng đã sai người cất hai chiếc rương kia đi, nói đùa, nuôi con gái chỉ đến những lúc này mới phát huy được giá trị, với cả qua ánh mắt con gái nàng, nàng biết Na Tra cũng hạnh phúc nên rất vừa lòng hôn sự...
"....." Bảo Anh khuôn mặt có hơi cứng nhắc khi nhìn