" Giờ ta đã hiểu nguyên do vì sao ngươi lại có nhiều mỹ nữ như vậy rồi..." Đáng lý ra hai người đang tìm kiếm nốt những học sinh còn đang đi làm nhiệm vụ về để cùng đi ăn...Chỉ là lúc đi ngang qua khu rừng hắn liền nhanh chóng biến mất, thoáng chốc quay trở lại cùng nhị nữ, thục nữ có vẻ đẹp khá là xinh xắn, còn cô bé nhỏ hơn lại càng khiến người ta không khỏi muốn ôm vào lòng bảo vệ nàng, trên mặt hơi bẩn khi có nhiều những vết đen bám trên đó...
" Trước mang các nàng về trước đi...Ngươi cùng Naruko ra quán ăn đợi chúng ta là được...Bọn nhỏ thì để hầu gái của ta tìm cũng được..." Thiên Hồ nói xong cũng không đợi Karui kịp đồng ý, mở ra cổng dịch chuyển ôm nhị nữ đi vào bên trong.
" Hừ....Lá gan tên này cũng không nhỏ thật..Tùy tiện ôm về nhị nữ không có lai lai lịch lại không các nàng lợi dụng điều đó để gây bất lợi cho hắn.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân đúng là không sai a..." Karui đầy cảm khái , mang theo ngũ nữ vừa mới kết thúc chuyến tham quan căn nhà khổng lồ ra quán Ramen luôn.
" Uy Naruko, ngươi nhìn hai người kia mới được lão sư đem về có thân quen với ngươi không ?? " Sakura giọng chua chua hỏi.
" Không...Chắc phụ thân ta mới tìm được các nàng ở đâu đó mà, ngươi không cần bận tâm đâu, mau đi nào...." Naruko vừa nói vừa kéo theo ánh mắt hiếu kì Sakura cùng tam nữ đi theo Karui..
....
Nữ hầu gái ban nãy dẫn theo Naruko cùng đám trẻ cũng đón lấy thục nữ trên tay hắn, nhẹ nhàng dùng khăn lau những vết bẩn sơ trên người nàng, sau đó mới tỉ mỉ mang nàng vào phòng tắm tẩy rửa giúp nàng , cũng âm thầm vận dụng chút charka truyền vào người nàng giúp hồi phục nhanh hơn những thương tổn do cuộc truy sát diễn ra.
" Xin lỗi vì đã làm phiền ngươi..." Thục nữ mắt hơi mở ra chút ít, tuy cảm giác vô lực sau mấy ngày nàng chạy trốn cùng con gái đã giảm bớt đi đáng kể, thế nhưng để hồi phục lại cũng khá lâu.
" Ngươi cùng con gái vì nguyên do gì lưu lạc vào trong khu rừng kia ?? " Nữ hầu gái nhàn nhạt hỏi, bàn tay nàng cũng phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ làm giảm bớt cơn đau đi phần nào của thục nữ.
" Haizz...Chuyện này cũng phải kể đến do ta mà ra......" Thục nữ trầm ngâm kể lại nguyên nhân mình vô tình trốn chạy vào Ma Quỷ Sơn Lâm để trốn, thực sự nàng không thể tin được lòng người đôi khi chỉ vì vài thứ mê tín dị đoan lại có thể dồn nàng vào bước đường cùng nhưng sự thật thì quá mức phũ phàng...
" Ừm...Gặp được chủ nhân là may mắn của ngươi.
Đổi lại người khác thì cả ngươi lẫn con gái ngươi đã biến thành nô lệ cho những kẻ khác rồi....Không cần ngạc nhiên những gì ta vừa nói ra....Thứ ngươi khó nắm bắt nhất là lòng người, nhất là khi ngươi lại có thứ mình không nên có trong người..." Hầu gái bộ dạng không biến sắc nhắc nhở thục nữ.
" Ngươi nói cài gì vậy ?? Ta nào giấu thứ gì trong người...." Cô gái nghi hoặc.
" Tùy ngươi quyết định...Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, còn chuyện của ngươi thì ta nghĩ lát nữa ngươi nên nói cùng chủ nhân ta...Bất quá, hắn sẽ không được hiền dịu như ta nhắc nhở ngươi đâu...." Nữ hầu gái khuôn mặt vẫn như lúc đầu nói, có lẽ biểu cảm trên mặt nàng vĩnh viễn chỉ có một kiểu trước mắt người ngoài...
" Cảm ơn hảo ý của ngươi...." Thục nữ cùng nữ hầu gái nói chuyện trong thoáng chốc, lúc nàng đã tẩy rửa xong thì những vết thương đã lành lặn lại khá đáng kể rồi, việc di chuyển cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi đi theo nữ hầu gái một đoạn đường kha khá dài, nàng đã gặp được con gái mình cùng người đàn ông đã cứu hai người đang vui vẻ chơi đùa cùng nàng.
" Mẫu thân, người đã đỡ hơn chưa ?? " Cô gái nhanh chân đến bên thiếu phụ hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn thật kĩ những vết thương còn in lại dấu vết mờ trên da.
" Đỡ hơn nhiều rồi...Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta..." Thiếu phụ đáp lời con gái xong, liền tức thì cảm ơn Thiên Hồ.
" Chuyện nhỏ thôi mà, tỷ tỷ và muội muội đã đói chưa, các ngươi đi ăn cùng chúng ta luôn đi..." Đám trẻ cũng đã