Sự cuồng nộ và nỗi uất hận chính là nguyên liệu tốt nhất để thành công dung hợp huyết mạch mà Thiên Hồ đưa cho nàng, nếu tỉ lệ chỉ có mười phần trăm dung hợp thành công thì con số đó giờ đã lên đến năm mươi phần trăm rồi...!Phần còn lại chỉ còn trông vào độ phù hợp của Pakura với huyết mạch của hắn thôi.
" Ah....Đau quá......." Pakura cảm giác toàn thân như sắp nứt ra vậy, vô số những kí ức từ khi nàng còn nhỏ bất chợt quay lại....!Nàng nhớ lại rất nhiều điều, nhiều những hồi ức đẹp về cha mẹ nàng....!Họ đứng xa xa nhìn nàng, giơ bàn tay để đón nàng lúc nhỏ đi...
" Rời khỏi đây nào con gái....Về nơi không có sự khổ đau nữa...!Cũng sẽ không có ai phản bội hay làm hại ngươi..." Giọng nói ấm áp của mẹ như dần mê hoặc lấy Pakura lúc nhỏ đi theo nàng, cùng với đó là nụ cười đầy nắng của bố cũng như muốn nàng theo họ.
Bàn tay nhỏ của nàng rất muốn nắm lấy bàn tay mẹ mình nhưng dường như nàng quên mất thứ gì rất quan trọng thì phải...!Trả thù...!Đúng, nàng còn chưa tận tay giết kẻ sát hại gia đình mình cơ mà, không thể thản nhiên buông bỏ tất cả được.
" Con gái, chúng ta không quan trọng việc đó, cứ yên tâm theo bọn ta đi...!" Mẹ nàng dịu dàng xoa đầu nàng, muốn cầm lấy tay nàng thì bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp khác đoạt tay nàng từ tay mẹ nàng, chỉ bâng quơ một câu : " Hai người không cần phải kéo nàng đi, ta mặc kệ các ngươi muốn thế nào nhưng con gái hai người còn chưa thể đoàn tụ cùng hai người đâu.."
" Thiếu niên, ta hiểu ngươi muốn giúp nàng tự mình báo thù kẻ nhẫn tâm muốn giết cả gia đình chúng ta...!Thế nhưng càng sống ở thế gian lâu dài, những thứ tác động lên mỗi người sẽ lớn dần thêm...!Đến khi con người ta không thể gánh vác được nữa sẽ buông xuôi tất cả.
Chẳng lẽ chúng ta lại tiếp tục đứng nhìn nàng bị khi dễ thêm lần nữa...!" Phụ thân Pakura vẫn tiếp tục thuyết phục nam nhân đang giữ lấy con gái mình.
" Âm dương cách biệt...!Mọi thứ ngươi nhìn dưới đó không phải thứ Pakura muốn.
Đúng, cuộc sống sẽ luôn như vậy, luôn như một bánh xe quay đều không ngừng nghỉ...!Bánh xe vận mệnh tất nhiên cũng sẽ có lúc trượt khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Cuộc đời của ngươi trải qua cũng không chắc nàng sẽ tiếp diễn những điều tương tự...! Vậy nên, không cần xoắn xuýt gì cả, ta sẽ đồng hành bên ngươi trên nốt quãng đường còn lại, tuyệt không để ngươi chịu tổn thương nào hết...!" Thiên Hồ cuối cùng quay sang nhìn Pakura đang mê mang không biết nên chọn ai, thủ thỉ bên tai nàng.
Vốn dĩ hắn có thể cưỡng ép cho Pakura thành công mà không vượt phải trở ngại gì, tuy vậy sức mạnh nàng hấp thu từ giọt tinh huyết kia sẽ giảm đi hơn phân nửa, ngoài ra còn có khả năng