Hôm sau --- Sáng sớm....
Iwa Kunoichi hơi mơ màng tỉnh giấc, nghĩ về ngày hôm qua tìm được vị phu quân từ kiếp trước của mình, nàng có chút hoảng hốt tỉnh dậy tuy vậy lại thấy bên người trống trơn, không có thân ảnh nàng ngày nhớ đêm mong bên cạnh làm tâm trạng nàng hơi hoảng hốt, gọi tên hắn vài tiếng : " Thiên Hồ, ngươi ở đâu rồi ....!Thiên Hồ....!"
Nhưng cũng chẳng có âm thanh nào đáp lại...!Tâm trạng nàng ngay lúc đó như chìm xuống đáy cốc...!Chẳng lẽ hắn cố tình chơi đùa nàng thôi sao ?!
" Thân yêu, ngươi dậy sớm như vậy ?? " Giọng nói ấm áp tựa tia nắng sớm, hắn ngạc nhiên nhìn nàng nước mắt sắp trào ra, vội vàng dùng tay lau đi vài giọt đã vương trên mi nàng.
" Ta...!Ta...!Nghĩ ngươi bỏ rơi ta...!" Iwa Kunoichi ôm chặt lấy hắn, sợ hãi nói...!Trước đây, có thể nàng đã quen với cô đơn nhưng đã trải qua sự ấm áp, quen thuộc của hắn thì nàng dường như không quay về được cuộc sống bình lặng trước kia nữa.
" Sao có thể...!Ta yêu thương ngươi còn không hết làm gì có chuyện bỏ rơi ngươi.
Nãy đột nhiên ta nhớ ngươi thích ăn món này nên đặc biệt tự làm cho ngươi, nếm thử xem có vừa miệng không ?? " Hắn vuốt ve mái tóc đã xoã ra qua vai, an ủi cô nàng bên ngoài có vẻ mạnh mẽ, bên trong lại yếu đuối lạ thường, lấy ra từ không gian hệ thống đồ ăn ban nãy hắn mượn nhà bếp của nàng trổ tài.
" Oa...!Ngươi còn biết cả nấu ăn...!Vậy sau này ta có lộc ăn rồi.
Không sao, miễn là ngươi nấu dù có tệ ta cũng không chê ...!" Iwa Kunoichi nhìn món ăn đẹp mắt trước bàn, hưng phấn kêu lên.
Bất quá khi tay nàng đang định động thủ như mọi lần thì lại bị tay hắn cầm lấy, lại lấy ra thêm một đôi đũa gắp cho nàng ăn.
" Dùng vật này đi...!Nói A nào....!" Tuy nàng vẫn hơi chưa quen với hành động thân mật này, nhưng dù gì cũng là phu thê với nhau thì ngại ngùng làm gì cho mệt, đón lấy thức ăn từ hắn gắp, rồi nhanh hôn nhẹ lên môi hắn.
" Tiểu yêu tinh...!" Vô ý thức, môi hai người lại thêm lần nữa lại chạm vào nhau, hai chiếc lưỡi như hai đầu tiểu xà tham lam lấy đi những thứ còn sót lại bên miệng người kia.
Vị ngọt ngào trên môi nàng vô cùng quấn hút hắn lại muốn xách thương ra trận thì nhớ đến vết thương của nàng tối qua nên phải dừng lại giữa chừng.
" Khó chịu lắm không, thân yêu...?? Hay để ta tìm thêm nữ nhân phục vụ ngươi ?? " Vô lực hầu hạ người mình yêu nhất là điều nàng không nỡ muốn nhìn thấy nhất, thốt ra câu nói mà bao cánh đàn ông muốn thê tử mình nói ra.
" Không có gì...!Mau ăn tiếp nào...!" Hắn tiếp tục cho nàng ăn, hai người cứ thế dính lấy nhau cả một buổi sáng, mãi cho tới chiều mới rời khỏi nhà nàng đi dạo ở Làng Đá.
" Để ta làm hướng dẫn viên cho ngươi đi...!Trước tiên chúng ta đi thăm quan nơi này trước...!Đảm bảo ngươi sẽ thích nó...!" Iwa Kunoichi đã thay đổi bộ quần áo khác màu đen khá phù hợp với cơ thể mê người của nàng, mái tóc hơi buộc cao lên, đang vui vẻ ôm cánh tay hắn nói.
" Ừm...!" Lão bà đã muốn thì đương nhiên hắn không khi nào từ chối rồi, bị nàng dẫn hết chỗ này tới chỗ khác...!Kể cả những nơi từng gắn bó với tuổi thơ của nàng đều được miêu tả tỉ mỉ như muốn chia sẻ những gì nàng có cho phu quân mình biết.
" Đợi ta chút xíu nha..." Iwa Kunoichi như nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng dùng bộ pháp di chuyển đi mất...!Vài phút sau, nàng trên vai đang đỡ theo một cô gái khác, có mái tóc ngắn đen đang rơi vào trạng thái hôn mê .
" Nàng ta là ai a ?? Ta chỉ cần mình ngươi là đủ Iwa...!"
" Không...!Không ...!Nàng khi trước đã nợ ta rất nhiều, chưa có dịp báo