Đã nửa tháng kể từ khi Kỷ Dương chiếm thân xuyên vào, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, tìm cơ hội khôi phục cảnh giới từ tiểu tiên tông này.
Thân thể này mười bốn tuổi, tuy rằng hơi lớn, nhưng may mắn là thuộc tứ linh căn, nhìn cũng không thu hút, cũng sẽ không bị chú ý.
Trong khi hắn đang vẽ trong đầu làm thế nào để khôi phục tu vi của mình càng sớm càng tốt, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai.
Trong lòng Kỷ Dương khẽ giật nảy.
Quảng trường xung quanh tràn ngập người phàm đang chờ tuyển chọn.
Dùng linh thức của hắn mở rộng, tuyệt đối không có khả năng người phàm tới gần mà hắn không phát hiện.
"Công tử, ta cùng ngươi bàn một chuyện."
Cũng may sắc mặt của Kỷ Dương ngày thường không biểu cảm lắm, cũng không lộ ra cái gì.
Hắn tự nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử trâm gỗ váy vải, khuôn mặt tuy ốm yếu nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Khóe mắt Kỷ Dương liếc nhìn một vòng, tiên môn tuyển đệ tử mới cũng giống như nhập học tư thục, bình thường bọn nhỏ tự mình tới, có cha mẹ cưng chiều con cái muốn đi cùng thì cũng chỉ có thể khiến những đứa trẻ cùng trang lứa khác coi thường chúng.
Rõ ràng, đây là một người mẹ đã cùng con mình đi đăng ký.
Kỷ Dương nói: "Phu nhân, có chuyện gì vậy?"
Mỹ nhân nói: "Ta họ Nam, tổ tiên xuất thân là thầy bói, biết phương pháp luận quẻ từ ngũ hành, hôm nay xem vận khí của thiếu gia nhất định là thiên mệnh chi tử.
Cho nên ta có chuyện muốn hỏi, ngươi có muốn nghe ta nói không?"
Lúc đầu, Kỷ Dương còn tưởng rằng đối phương thấy mình có gì đó đáng ngờ, nhưng sau khi xem xét kỹ mỹ nữ, hắn xác nhận nàng là người thường, liền nói: "Ta không có tài sản, lại là cô nhi, cho nên phu nhân không có gì phải bận tâm cả.."
Không ngờ, người phụ nữ vui mừng khôn xiết và nói: "Cô nhi thì tốt!"
Kỷ Dương: "..."
Nàng kiềm chế một chút, nói: "Thật xin lỗi, sự tình là như vậy: Ta có một nữ nhi dưới gối, hôm nay muốn tới Dương Nguyệt Tông tu tiên, nhưng tuổi còn nhỏ, hy vọng trong tiên môn có người có thể chiếu cố nàng.
Nếu công tử bằng lòng, ta nguyện để nữ nhi kết hôn với công tử."
Người phụ nữ còn chưa kịp nói hết, một thanh niên có vết sẹo ở khóe mắt đã không nhịn được nói: "Ngươi đừng tin! Bà ấy vừa nói ta là đứa con của thiên mệnh, muốn gả con gái cho ta!"
Người phụ nữ nói: "Mục công tử, ngươi sai rồi.
Thiên mệnh không thể có hai đứa con sao?"
Thanh niên họ Mục nói: "Cưỡng từ đoạt lý!"
Người phụ nữ nói: "Ngươi nói chuyện gây khó dễ cho người khác không phải là cưỡng từ đoạt lý ư?"
Người thanh niên họ Mục nói: "Ngươi biết là tốt rồi! Nếu không ai muốn lấy con gái của ngươi, ngươi liền từ bỏ đi!"
Kỷ Dương trầm mặc một lát, thầm nghĩ: Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, thanh niên họ Mục sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy chứ! Không khỏi hỏi: "Nếu như tiểu thư có tiên căn, cùng dung mạo như hoa giống phu nhân, hẳn là có nhiều người sẵn sàng chăm sóc cho cô ấy.
Tại sao phu nhân lại phải cầu xin vất vả như vậy?"
Chàng trai họ Mục tái mặt và nói: "Con gái bà ấy béo quá.
Ta chưa bao giờ thấy cô gái nào béo như quả bóng như vậy."
Người phụ nữ cười ẩn ý, nói: "Tiểu cô nương mới tám tuổi, bụ bẫm cũng bình thường, lớn lên nhất định sẽ giống ta."
Kỷ Dương không coi trọng lắm, cho rằng nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta là sai, một đứa trẻ tám tuổi sao có thể béo được, vừa định viện cớ để từ chối thì người phụ nữ kia bắt đầu tìm kiếm ai đó khắp nơi.
"A Nhan, con đi đâu rồi? Ta tìm cho con phiếu ăn này, mau trở về đi!"
Người thanh niên họ Mục nói: "Đừng tìm nữa, ta đã cho cô ấy toàn bộ số lương khô của ta, cô ấy ngồi xổm sau gốc cây ăn không hết đâu."
Kỷ Dương nhìn về hướng đó, liền thấy một cô gái béo mặc áo lụa màu xanh lá cây đang ngồi sau gốc cây lê..
Không phải béo mà là như một quả bóng.
Khi nghe tiếng mẹ gọi, nàng chậm rãi quay đầu lại, Kỷ Dương mới hiểu vì sao cậu họ Mục lại phản ứng dữ dội như vậy.
Đứa trẻ này thực sự rất béo.
Đôi má của cô ấy giống như những chiếc bánh bao trắng phồng lên, và các nét trên khuôn mặt của cô ấy sâu không dò được.
Hiện tại, từ cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ nét gì giống mẹ mình, và tương lai thì rất vô định.
Bé mập yên lặng nhìn mẹ một cái, nói: "Chúc mừng mẹ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi con."
Nam Nhiêu ngồi xổm xuống, vừa véo mặt cô bé vừa xoa, cưng chiều nói: "Con đang nói cái gì vậy, tông môn vẫn rất nhân đạo, đệ tử có thể được phép về nhà nửa năm một lần, mà nhà chúng ta thì không xa, ta ở nhà chờ con."
Nam Nhan hét lên một tiếng, ném chiếc khăn tay nhỏ, khóc nức nở và nói: "Sau khi con đi, mẹ có nhớ con trong khi sửa quần áo cho con ở nhà không? Mẹ sẽ ở nhà mỗi ngày buộc dải ruy băng màu vàng vào cây cổ thụ trước cửa chứ? Nửa năm nữa con về nhà, sẽ nhìn thấy dải ruy băng tung bay khắp cây và cảm nhận được nỗi nhớ da diết của mẹ dành cho con chứ?"
Nam Nhiêu nghiêm túc suy nghĩ và nói: "Không, ta rất bận."
Nam Nhan nói: "Quả nhiên, mẹ đã nhặt được con từ bờ sông.."
Nam Nhiêu thở dài, lấy từ trong ngực ra một sợi dây chuyền, đeo vào cổ cô bé, nói: "Đây vốn là của cậu con, nhưng bây giờ nó thuộc về con.
Nó xem như là một nửa bảo vật của gia đình, con phải nhớ kỹ: Đừng để mất.
Nếu sau này con yêu thích ai, nhất định phải có tín vật tình yêu."
Nam Nhan nói: "Mẹ! Con vẫn còn bé.
Mẹ có tầm nhìn xa như vậy không phải là quá sớm sao?"
"Khi ta bằng tuổi con, ta đã.."
Kỷ Dương đang tùy ý nghe hai mẹ con đối thoại, đột nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn về phía sợi dây chuyền ngọc trai mà người phụ nữ đeo trên cổ mập mạp của cô bé.
Nơi này hướng nam giáp biển, ngọc trai cũng không phải là vật gì đặc biệt quý hiếm, hạt trai đeo trên cổ mập mạp tuy rằng to bằng móng tay, nhưng lại có màu xám, khảm bạc.
Từ quan điểm của những người bình thường, nó không đáng bao nhiêu.
Nhưng Kỷ Dương lại cảm thấy thứ này hình như quen quen, một lúc sau mới nhớ tới vừa rồi tại sao mình không để ý rằng người phụ nữ kia tiến đến.
Lúc này mới nhớ tới đó là vật gì.
Chuỗi hạt cá mập bạc.
Thứ này là đan dược của Bắc Hải nhân ngư.
Bắc Hải nhân ngư trước khi tu luyện đến trưởng thành, đan dược bên trong giống như