Trong linh thức của Nam Nhan, dường như có vô số ký tự tiếng Phạn bay xung quanh như những con chim sợ hãi, và chúng cố khắc sâu trong não nàng.
Tai nàng cũng ù đi, và mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc nói chuyện bên cạnh mình.
Cho đến khi Điệp Loan hằn học nói: "Còn trẻ mà đã đủ tàn nhẫn.
Tu sĩ có mấy ngón tay chứ! Thiếu một ngón, ngươi cho rằng mình có thể gây ấn tượng với ai?"
Ai đang thiếu một ngón tay?
Nam Nhan sững sờ mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy con rối xác bên cạnh hình như đang ăn cái gì đó.
Nhưng khi chuyển mắt lại, liền nhìn thấy bàn tay đã dạy cô bé viết chữ của Kỷ Dương.
"Thiếu Thương?" Cô bé yếu ớt mở miệng.
Một bên, Kỷ Dương ôm bàn tay chảy máu sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta không muốn gây ấn tượng với bất kỳ ai.
Nhưng nếu ngươi có lời thề tâm ma, ngươi không nên phá vỡ lời thề và xung đột với ta."
Chiến Tiên có chút chảy máu từ lưỡi dao sắc bén của con rắn yểm giáp, rít lên: "Sư thúc, cứu ta với!"
Điệp Loan nhìn con rắn đang khống chế Chiến Tiên, đột nhiên vẻ mặt của nàng ta hơi thay đổi và nói: "Yểm giáp này được tạo ra bởi Đạo pháp và Thiên công.
Các quy tắc của yểm giáp cực kỳ nghiêm ngặt, ngươi chắc chắn không phải là một tu sĩ từ Phàm Châu rồi!"
Tất cả các đạo pháp trên thế giới đều có bí thuật riêng, nhưng có một nơi có thể làm được tất cả chúng, đó là Tử Châu.
Điệp Loan càng nghĩ về hành vi trước đây của chàng trai trẻ này, nàng ta càng sợ hãi.
Lúc này, nàng ta đột nhiên nghĩ đến một điều, và lấy ra một ngọc phù Âm Dương từ trong túi càn khôn của mình, điểm chữ Kỷ, hình ảnh một thanh niên bị bịt mắt với vẻ mặt sợ hãi hiện ra.
Tuy rằng vẻ mặt và thái độ hoàn toàn khác biệt, nhưng rõ ràng đó là khuôn mặt của Kỷ Dương.
Da đầu Điệp Loan tê dại, nhất thời không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Ngươi..
ngươi là tội phạm bị truy nã trong vụ án Đế quân Tử Châu sao? Xui xẻo! Sao ta có thể liên quan đến một người như ngươi!"
Mặc dù nàng ta là thành viên của Thần Quan giáo, nhưng Thần Quan giáo chỉ là một trong ba ma phái ở Tị Châu, tuyệt đối không thể so sánh với những người tai to mặt lớn ở Tử Châu.
Mặc dù Tử Châu luôn tự hào về chính nghĩa, nhưng khi đối phó với yêu ma thì luôn dùng yêu ma để trị yêu ma.
Nghĩ đến nỗi đau khi bị triệu hồi linh hồn, vẻ mặt của Điệp Loan đã thay đổi nhiều lần, và nàng ta nói: "Xe Tiểu Vân ở gần đây, ta không muốn liên quan gì đến ngươi.
Ta đã thề với tâm ma, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô gái này.
Ngươi thả sư điệt ta ra, ta sẽ thả cô gái này ra, lập tức rời đi, thế nào?"
Kỷ Dương nhìn chằm chằm Điệp Loan, nói: "Được."
"Cảm ơn sư thúc! Cảm ơn sư thúc!" Chiến Tiên cảm thấy yểm giáp hình rắn trên cổ nới lỏng ra, thân hình lập tức lao về phía Điệp Loan.
Không ngờ khi còn cách khoảng năm thước, ánh mắt của Điệp Loan trở nên cứng rắn, và tất cả những con bướm quỷ lao vào bên trong cơ thể của Chiến Tiên, hất Chiến Tiên bay về phía Kỷ Dương.
Ngay lập tức, có một tiếng nổ lớn, cơ thể của Chiến Tiên nổ tung, và vô số nọc độc bắn tung tóe.
Người ở dưới cảnh giới Trúc Cơ sẽ chết nếu chạm vào nó.
Kỷ Dương đã chuẩn bị từ lâu, khi Chiến Tiên bị trúng đòn liền né tránh, nấp sau tảng đá ở một bên.
Tảng đá đã bị ngấm độc, lập tức bị ăn mòn, thủng lỗ chỗ.
Ân Gia ở bên cạnh, trốn không thoát, nhưng vào lúc nổ tung, một chiếc ô màu trắng lơ lửng trước mặt hắn ta.
Trong lúc cấp bách, chiếc ô màu trắng mặc dù đã bị ăn mòn với nhiều lỗ thủng lớn nhưng đã giúp hắn ta thoát chết.
Điệp Loan hoàn toàn phớt lờ lời thề mà mình đã lập trước đó, hét lớn: "Xác sống, nhanh lên! Giết hắn và con hồ ly đó ngay bây giờ, rồi tiêu hủy xác chết sau khi giết! Đừng để bất cứ ai phát hiện ra chúng ta!"
Rối xác gầm lên một tiếng, nọc độc luân chuyển khắp người.
Nó nhảy lên trên, hoàn toàn bộc phát sức mạnh Trúc Cơ, ma quang lập loè trên vách núi.
Trong mắt Ân Gia lộ ra vẻ khó chịu, nhưng trong lòng lại thận trọng.
Hắn vừa mới đấu với Điệp Loan, linh lực toàn thân đã không còn đủ để chống đỡ cho việc tiêu hao huyễn ảnh Trúc Cơ, nếu lại dùng linh quả sẽ làm tổn thương kinh mạch.
Khi hai người ở vào thế bất lợi, vai Kỷ Dương bị xác sống chém trúng, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau, nhẹ nhàng lui về phía sau ba bước, khẽ thở dài: "Ân huynh, có kiếm không?"
"Ta có 18 loại vũ khí, ngươi có biện pháp nào gi ết chết thây ma này sao?"
"Trong vòng ba hơi thở liền được."
"Ta tại sao phải tin ngươi?" Ân Gia kích nổ chiếc quạt và chiếc gương ma thuật đã bỏ ra trước đó, buộc con rối xác lùi lại ba bước, tặc lưỡi ném một thanh pháp kiếm cao cấp cho Kỷ Dương: "Chịu hết nổi rồi, có thể thì nhanh lên!"
Tay trái Kỷ Dương cầm lấy trường kiếm, vung hai lần, hai mắt khẽ nhắm, toàn thân ngưng tụ gió cát, phảng phất chìm vào một mảnh kỳ dị yên tĩnh.
"Chúng đều bị đầu độc bởi xác sống, vậy còn có thuật pháp bí ẩn gì được?" Điệp Loan nói, nhưng trái tim nàng ta càng lúc càng hoảng loạn vô cớ, lần nữa ngưng tụ mấy trăm con bướm ma.
Cánh bướm hóa lưỡi đao, có khả năng giết tu sĩ Luyện Khí chỉ bằng một đòn.
Đôi cánh của chúng cuộn lên ma khí, đang định bay về phía Kỷ Dương, tay hắn đang nắm lấy Nam Nhan đột nhiên cảm thấy đau rát.
Khi hắn cúi đầu xuống, liền thấy toàn thân Nam Nhan chấn động, một tầng huyết quang lập lòe, Phật ngôn tạo thành một sợi xích, kéo dài dọc theo cánh tay của nàng.
Đi qua chỗ nào, linh lực trong cơ thể nàng cũng nhanh chóng bị sợi xích đó rút đi.
"Ta là một tu sĩ Trúc Cơ! Làm sao ta có thể rơi vào tay của một tên Luyện Khí đơn thuần!"
Một cánh bướm ma xuất hiện trong tay phải của Điệp Loan, sắc bén như một con dao và chém vào Nam Nhan.
Mặc dù xiềng xích tiếng Phạn đã bị phá vỡ, nhưng phần đứt gãy trực tiếp phá vỡ lá chắn của Điệp Loan và xuyên vào cơ thể nàng ta.
Điệp Loan hét lên ngay lập tức.
Dưới làn da, dường như có tiếng thì thầm, và năng lượng ma thuật được tu luyện trong một trăm năm đã bị xáo trộn bởi nó.
"Chết tiệt! Đi chết đi!" Điệp Loan nổi cơn thịnh nộ và ném thẳng Nam Nhan xuống vách đá.
Nhưng đúng lúc đó nghe thấy tiếng của người cầm kiếm.
Hắn giơ kiếm lên và chỉ vào Điệp Loan, nói nhẹ nhàng:
"Chu Thiên Hành Âm."
Trong đôi mắt kinh hoàng trợn to của Điệp Loan nhìn thấy một đ ĩa đao rộng mười thước đột nhiên bay lên không trung, ẩn sau đó có một người đàn ông cổ đại đang ngâm ca điên cuồng.
Vô số kiếm quang màu lục lam bay ra từ trong đó, nháy mắt xuyên qua Điệp Loan.
Một kiếm vừa vặn xuyên qua cổ họng của Điệp Loan.
Vẻ không thể tin được trong mắt nàng ta bị thay thế bằng oán hận, chỉ vào Kỷ Dương và Nam Nhan dường như muốn nói điều gì đó rồi ngã xuống đất.
"Chết rồi?" Ân Gia gần như kiệt sức vì đối phó với xác sống, đột nhiên nhìn thấy Điệp Loan đã chết, trong lòng hắn hơi thả lỏng, cho rằng xác sống đã mất chủ nhân, đã đến lúc phải dừng lại.
Lúc đó, xác sống thình lình rống lên.
Da thịt thối rữa đỏ như máu.
"Hừ, con rối này điên rồi! Còn chạy được sao? Nữ nhân này chết rồi, nó tồn tại thêm được ba mươi hơi thở là cùng."
Kỷ Dương ôm Nam Nhan từ trên vách đá đi ra, quay đầu nhìn lại, liền thấy xác sống chạy như điên về phía mình.
Vốn nên chạy trốn, lại đột nhiên nhìn thấy hơn mười bóng ma màu xám đang phiêu phù từ hướng rừng đá.
Đó là Âm Chúc.
"Xong rồi! Trời đã gần sáng, đến lúc Âm Chúc về tổ!"
Trong Uế Cốc, Âm Chúc sẽ thỉnh thoảng tập trung tại trung tâm của Uế Cốc để khôi phục âm khí bị phân tán.
Thời gian không chắc chắn, nhưng Ân Gia có chút lo lắng.
Trong khi lấy vải cá mập bạc từ xác của Chiến Tiên và Điệp Loan, hắn hét lên: "Mau trốn đi!"
Trốn cũng không thể trốn được.
Ngay cả khi họ có thể thoát khỏi Âm Chúc bằng hạt châu cá mập bạc, con rối xác điên cuồng này cũng sẽ không bao giờ bỏ qua họ.
"Ân huynh, có thể chờ chúng ta trên vách núi sáu canh giờ không? Nếu sau sáu canh giờ không có ai lên, Ân huynh có thể một mình rời đi."
Con rối xác không nhằm vào khí tức của Ân Gia, hắn ta có thể dựa vào nhiều mảnh vải cá mập bạc để bảo vệ bản thân tránh Âm Chúc và trở về nơi ẩn náu của mình.
"Câu hỏi đặt ra là ngươi sẽ làm gì?"
Xác sống đã leo lên mười bước.
Kỷ Dương cúi đầu nhẹ giọng hỏi bên tai Nam Nhan còn đang hôn mê:
"A Nhan, ngươi sợ không?"
Nam Nhan không trả lời, chỉ có lông mi khẽ động.
Sau đó, cô bé cảm thấy có ai đó đang ôm mình và ngã ngửa ra sau.
Bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít và gió lạnh, càng lúc càng