19.
Tiêu Trường Hành nghe được lời của ta, hắn cúi xuống nâng cằm ta lên.
Giọng nói có một tia khinh thường.
"Ngươi muốn làm thái tử phi?"
Ta vội vàng lắc đầu.
"Không xứng, không xứng!"
"Chỉ cầu làm thiếp thất của thái tử điện hạ, thông phòng cũng được..."
Nhưng mà, giây trước ta vừa mới thiết lập hình tượng cô nương si tình, giây sau thì cái miệng đã phản bội ta.
"Thế nhưng ngài không thể cưới chính thất, tiểu thiếp, thiếp thất, thông phòng cũng chỉ có thể có một mình ta!"
Tiêu Trường Hành bị ta chọc giận đến bật cười.
"Vậy thông phòng và Thái tử phi có cái gì khác nhau?"
Mặt ta đỏ bừng, vẻ mặt đầy e lệ, nhưng cái miệng ta thì nói.
"Vậy Thái tử phi cũng được."
Tiêu Trường Hành cười lên trông rất đẹp, giống như trăm hoa đua nở.
Hắn vẫy tay với ta "Lại đây."
Ta đứng dậy khỏi mặt đất và đi đến bên hắn ta.
Hắn nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau: "Cô làm sao biết, ngươi và Tấn vương có phải là diễn trò hay không? Người thực ra là mật thám do Tấn vương phái đến, đúng không?"
Ta: "Sau đó thì sao?"
Hắn vén áo choàng lên, "Chứng minh cho Cô xem!"
Ta
sững sờ một chút không nói nên lời.
Lại có chuyện tốt như vậy sao.
Đây là mỹ nam mà ta nhất kiến chung tình đấy, ta phải làm sao bây giờ?
Ta nên lạt mềm buộc chặt, hay là ỡm ờ, hay là giả bộ cự tuyệt?
Ngay khi ta đang do dự, cái miệng ta đã đi trước một bước và đưa ra quyết định thay cho ta.
Tôi lao về phía Tiêu Trường Hành và đè hắn xuống.
"Vậy nhanh lên một chút"
Mặc dù, cuối cùng ta đã không thành công và bị Tiêu Trường Hành đá bay ra khỏi phòng.
Nhưng ta đã hôn hắn, và hắn cũng chấp nhận ta là thông phòng duy nhất.
Từ Vương phi của nam chính, đến thanh lâu hoa khôi, đến thông phòng của nam phản diện. Không hổ là nữ chính ngược luyến tàn tâm!