Ta Có Dược A!

Trở về Thương Vân Quốc


trước sau

Edit: Cám

Hứa Linh Tụ dừng một chút, muốn nói lại thôi.

Cố Tá khó hiểu mà nhìn hắn: "Hứa sư huynh?"

Hứa Linh Tụ mặt đỏ lên: "..... Ta.... Nghiên...."

Cố Tá khó hiểu: "Gì?"

Hứa Linh Tụ cắn cắn môi dưới, lấy hơi lớn tiếng nói: "Ta là nói, có thể cho ta một ít hay không, ta cũng muốn nghiên cứu loại độc mới này!"

Cố Tá bừng tỉnh.

Chuyện cỏn con ấy mà.

Bất quá, dáng vẻ này của tiểu Thái Tử, đáng yêu chết đi được!

Kỳ thật đa số Luyện dược sư có phát hiện mới đều sẽ giấu đi, ngoại trừ đệ tử thân truyền của mình, sẽ không nói cho người khác. Hứa Linh Tụ dò hỏi phát hiện mới của Cố Tá, thuộc về hành vi vượt quá giới hạng, cũng có một số Luyện dược sư ỷ vào thân phận địa vị của mình cao liền muốn cường thủ hào đoạt, những đối với Hứa Linh Tụ cao ngạo mà nói, hắn không có khả năng làm chuyện này.

Cố Tá cảm thấy có chút ý tứ, liền vội vàng sờ sờ trong tay áo của mình, móc ra một bông Xích Huyết Mễ, đưa qua: "Này không có gì, cho ngươi nè."

Hứa Linh Tụ ngơ ngác tiếp nhận, không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy.

Cố Tá ngượng ngùng cười cười: "Trước đó vẫn luôn được Hứa sư huynh chỉ điểm, đang lo không có gì báo đáp, chỉ là chút việc nhỏ, thật sự không tính là gì. Chỉ là Hứa sư huynh thời điểm nghiên cứu phải thật chú ý, cái màu sắc rực rỡ kia là kịch độc, còn cái màu xám cùng màu đen dùng để giải độc.... Màu đen thì dùng giải độc cho Võ giả, màu xám có tác dụng với Luyện dược sư."

Hứa Linh Tụ luôn luôn kiêu căng bỗng nhiên trầm tĩnh: "Trước đó chỉ điểm ngươi, là muốn trả nhân tình cho ngươi, hiện tại là ta thiếu ngươi một lần."

Cố Tá liên tục xua tay chối từ.

Hứa Linh Tụ so với hắn càng nhanh hơn, vung tay một cái: "Do ta định đoạt, ngươi đừng lắm mồm!"

Cố Tá lại nghẹn.

..... Dù là có qua vạn năm nữa, hắn cũng không thể nào quen nổi loại phương thức nói chuyện này của tiểu Thái tử.

Những người khác nhìn thấy đối thoại của hai người, nhịn không được đều cười ra tiếng.

Tịch Dương Vân cười nói: "Linh Tụ rất khó có được bằng hữu, cuối cùng cũng có một người."

Tịch Sương Vân cũng nhẹ nhàng cười: "Này... Rất tốt a."

Mà Lục Cửu Tư ngược lại trêu chọc nói: "Chúng ta chính là không có cái phúc này, có một người như vậy bên cạnh a."

Hai huynh muội họ Tịch đúng là trêu ghẹo, Cố Tá hơi hơi đỏ mặt, nhưng trong lời Lục Cửu Tư lại chứa ý khác, hắn coi như không nghe được, bỏ ngoài tai.

Còn có bằng hữu gì đó.... Cố Tá lặng yên nhìn về phía Hứa Linh Tụ.

Vừa lúc Hứa Linh Tụ nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ngoài dự đoán, Hứa Linh Tụ cũng chỉ đứng đực mặt ra đó, cái gì cũng chưa nói.

Cố Tá trầm mặt.

Có lẽ, này cũng tính là kết giao bằng hữu rồi ư?

Chuyện kế tiếp diễn ra vẫn như mỗi ngày, thẳng đến chạng vạng, khi Cố Tá sắp rời đi, Hứa Linh Tụ mới từ trong luyện dược ngẩng đầu lên, vung tay ném qua một cái lệnh bài.

Cố Tá cuống quít đón lấy, cúi đầu nhìn nhìn, mặt trên viết ba chữ " Hứa Linh Tụ" to đùng, hắn có chút khó hiểu: "Hứa sư huynh, đây là?"

Hứa Linh Tụ muộn thanh nói: "Về sau ngươi muốn tới lúc nào, thì cứ....tùy tiện mà tới!"

Cố Tá tức khắc liền hiểu.

Hắn cũng nhịn cười nói: "Đa tạ Hứa sư huynh!"

Sau đó, Cố Tá mang theo lệnh bài, nhanh chóng trở về.

Trong lòng hắn bắt đầu tính toán, Hứa Linh Tụ cho hắn cái "bằng chứng hữu nghị" như vậy, hắn nên dùng thứ gì đáp lễ a? Còn không thể nhìn quá nát.....

Sau khi Cố Tá rời đi, Tịch Dương Vân cẩn thận đưa Tịch Sương Vân trở về phòng. Hôm nay thời gian ra ngoài thông khí đủ nhiều, muội muội này của hắn, cũng nên hảo hảo trở về nghỉ ngơi rồi.

Sau đó, Tịch Dương Vân ngồi lại trước đan lô, ý cười hòa thuận vui vẻ: "Cố sư đệ tuy rằng có chút nhát gan, nhưng đối với người khác đều là chân thành, khó trách lọt được vào mắt Linh Tụ."

Hứa Linh Tụ vừa mới luyện xong một lò, lau mồ hôi, thẹn quá thành giận nói: "Ai xem hắn vừa mắt chứ hả? Nhìn không ưa!."

Tịch Dương Vân ha ha cười: "Nếu không thuận mắt, Linh Tụ làm sao lại đưa lệnh bài thông hành Tử Nhất Lâu cho hắn chứ? Tuổi còn nhỏ, không nên mạnh miệng a."

Hứa Linh Tụ khó chịu nói: "Ngươi mới mạnh miệng!"

Tịch Dương Vân lập tức dùng tay bưng kín miệng: "Được thôi, là ta mạnh miệng, Linh Tụ cũng chưa từng xem Cố sư đệ như là hảo bằng hữu."

Hứa Linh Tụ căm hận trừng y một cái, nhắm mắt lại khôi phục chân khí.

Lục Cửu Tư lại nói: "Không biết các ngươi có để ý hay không, bông lúa kia là được Cố sư đệ lấy ra từ trữ vật võ cụ."

Tịch Dương Vân cười cười: "Chắc là vị đồng môn Cố sư đệ đi theo kia tặng cho, khó trách Cố sư đệ kính trọng y như vậy.... Cố sư đệ hẳn là cũng rất được người nọ coi trọng đây."

Lục Cửu Tư gật gật đầu: "Chỉ tiếc địa vị người nọ có chút thấp, đãi ngộ cho Cố sư đệ hẳn là không đủ, nếu Dương Vân ngươi có thể mời chào được Cố sư đệ, không phải sẽ tốt hơn sao? Cũng không làm mai một thiên phú Cố sư đệ."

Hứa Linh Tụ nghe được lời này, đảo mắt nhìn qua.

Tịch Dương Vân nghe xong, lại hơi hơi nhíu mày. Sau đó y nghĩ sư đệ hẳn là có ý tốt, liền lắc đầu nói: "Ta đã tra qua Công Nghi Thiên Hành kia, tiềm lực rất là không tồi, nếu là nửa đường không ngã xuống, ngày sau tất không lường được. Cố sư đệ nhận ân huệ từ Công Nghi sư đệ rất nhiều, hai người ở chung cũng là rất tốt, ta đến mời hắn, không khỏi sẽ phá hủy tình cảm giữa họ, càng làm Cố sư đệ khó xử."

Hứa Linh Tụ mím môi, lại quay mặt đi.

Lục Cửu Tư liền có chút tiếc nuối thở dài: "Dương Vân nói đúng, thật là có chút làm khó người khác."

Nếu là Tịch Dương Vân không có ý định đoạt người, Hứa Linh Tụ cũng cam chịu việc này, vậy hắn liền có thể thi triển thêm chút thủ đoạn... Chỉ là thời điểm ra tay, cần phải cẩn thận hơn mới được.

Sau khi Cố Tá trở về, lại báo cáo mọi chuyện hôm nay với Công Nghi Thiên Hành. Không chỉ có việc Hứa Linh Tụ thừa nhận hắn là bằng hữu, còn có Lục Cửu Tư kia — trước đó Lục Cửu Tư cũng từng mời chào hắn một lần, hiện giờ xem ra, hắn ta vẫn chưa hết hy vọng a.

Công Nghi Thiên Hành sau khi nghe được, trầm ngâm: " Lục Cửu Tư nếu là muốn lôi kéo đệ, hẳn là sẽ ra tay từ ta, địa vị hắn cao hơn ta rất nhiều, về sau hành sự vẫn nên cẩn thận hơn chút, phàm là quan hệ có hỗn loạn, có thể mượn sức từ nhân mạch tới trợ giúp, cũng là được. Ngày sau nếu trong tông môn chạm mặt, cũng càng thêm cẩn thận, không thể lơ là...."

Cố Tá ỉu xìu: "Là ta gây thêm phiền toái cho đại ca."

Công Nghi Thiên Hành cười, ôn hòa nói: "Không sao, chỉ dựa vào Lục Cửu Tư, cũng không được coi là phiền toái gì. Đệ hiện giờ có giao hảo cùng Tịch Dương Vân và Hứa Linh Tụ, hắn ngoài sáng sẽ không dám ta tay, mà sẽ ngầm tính kế, ta đây còn chưa từng sợ qua ai bao giờ!"

Cố Tá nghe xong, trong lòng an tâm một chút.

Công Nghi Thiên Hành lại nói tiếp: "Còn có Hứa Linh Tụ, hắn nếu coi đệ làm bạn, mà hắn nhân phẩm không xấu, đệ cũng nên đối tốt với hắn chút, chúng ta cùng Hứa Linh Tụ cũng không có xung đột lợi ích, vậy không cần chú ý."

Cố Tá gật đầu, có chút khó xử: "Chính là bởi vì hắn thật tâm chân thành, cho nên ta cảm thấy, ta gạt hắn không tốt lắm.... Cái thủ quyết hắn đang tu luyện kia, rõ ràng không có hoàn chỉnh, nhưng ta lại không biết nói với hắn thế nào. Nếu nói, đối với chúng ta sẽ bất lợi, nhưng nếu đã biết mà không nói, lòng ta liền cảm thấy không thoải mái."

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn như vậy, ánh mắt mềm nhũn, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn: "Việc này có gì khó đâu? Mấy ngày gần đây ta có rất nhiều điểm cống hiến, đúng là muốn đến Tàng Võ Các lật xem bí tịch, chờ sau khi ta xem một đoạn thời gian, liền nói là tìm được một quyển sách cổ có liên quan tới Luyện dược sư là được thôi."

Cố Tá sửng sốt: "Như vậy không thành vấn đề sao? Sách cổ Tàng Võ Các, hẳn là đều hiểu rõ...."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Tầng thứ hai trở lên đương nhiên là hiểu rõ, nhưng ở tầng thứ nhất thì không có liên hệ. Bất nhập lưu tâm pháp cùng võ kỹ làm sẽ được coi trọng chứ, đệ tử nội môn tới đó xem thông thường chỉ là kiếm thêm chút kiến thức, thông hiểu đạo lí mà thôi. Ta nói tìm được sách cổ, lại không cần phải trực tiếp đem nó ra, chỉ nói trong sách cổ có một ám tầng, vừa lúc bên trong có một trang hoàng lụa, ta nhìn mấy cái thủ thế đó tựa hồ giống với Luyện dược sư, liền lấy cho đệ, sau khi đệ xem qua, phát hiện thập phần quen thuộc, bởi vậy nên đi tìm Hứa Linh Tụ."

Cố Tá hiểu được, nhưng cũng có chút lo lắng: "Có phải hình như quá trùng hợp, quá rõ ràng hay không?"

Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu: "Nếu là lập tức cầm đi, tự nhiên là quá mức vừa lúc, nhưng nếu là qua một thời gian, hơn nữa hoàng lụa kia lại thập phần cổ xưa, vậy thì khác."

Cố Tá nghi hoặc: "Cổ xưa?"

Công Nghi Thiên Hành ý vị thâm trường mà cười: "Có lẽ, đệ có thể dò hỏi hệ thống thử xem, có thể làm ra được hay không."

Cố Tá: "......."

Đúng nga.

Kế tiếp, Cố Tá thật sự làm trò trước mặt Công Nghi Thiên Hành, đối với không khí nói một câu: "Hệ thống, có thể hỗ trợ làm cũ không?"

[ Mười lũ dược khí.]

Cố Tá: "Thành giao!"

Sau khi dược khí bị trừ, trong tay Cố Tá liền xuất hiện một tờ hoàng lụa phiêu phiêu. Bên trên lại vừa lúc viết một môn «Tiểu La Thiên Thủ Quyết Luyện Dược ».

Bất quá vì an toàn, bên trong chỉ ghi lại thủ quyết luyện đan, cũng không có đem thủ quyết luyện chế dược thủy cùng dược thiện đều ghi vào.

Cố Tá sảng khoái mà đưa cho Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca nhìn thử?"

Công Nghi Thiên Hành nhận lấy, dùng tay nắn vuốt, thở dài cảm khái: "Hệ thống kia của ngươi đúng là xuất sắc, vật này thoạt nhìn đã trải qua vạn năm, tuyệt không dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở."

Cố Tá cao hứng gật đầu, cũng yên tâm hơn.

Lúc sau, chỉ cần chờ thêm chút thời gian, tìm được cơ hội liền đem theo thủ quyết luyện dược này tới cửa "thỉnh giáo" Hứa Linh Tụ. Như vậy, cũng sẽ không uổng phí một phen thành tâm của Hứa Linh Tụ ngày hôm nay. Dù không biết đoạn hữu nghị này có thể chịu được bao lâu, đó cũng là chuyện sau này.

Những ngày sau đó phảng phất khôi phục an tĩnh.

Sở dĩ nói là "phảng phất" là vì Phúc Mãn Đa ngầm đưa tin tức qua. Ý của bọn họ là, muốn một ít quy mô lớn, muốn một đàn hoang thú dã tính chưa lui tới làm tọa cho thế lực của mình, hình thành chiến đội, tăng cường thực lực.

Phúc Mãn Đa lúc này chính là muốn mượn sức Công Nghi Thiên Hành, đương nhiên sẽ không cố tình hãm hại Công Nghi Thiên Hành, bởi vậy mấy tin tức đó phần lớn đều là có quan hệ với Phúc Mãn Đa, lại không có liên quan đến các thế lực trong cuộc tranh đấu giữa Đoạn Thủy Đường và Minh Nguyệt Các.

Tóm lại là nói, nhân phẩm xem như không quá xấu, thuộc loại có thể tin tưởng.


Vì thế, Công Nghi Thiên Hành tự nhiên cũng sẽ cho chút mặt mũi, hơn nữa tình cảnh trước mắt, trong tay y có Thú Mê Vụ, cũng không thể giữ lâu được, tránh bị người khác nhớ thương. Lập tức bán hết ra ngoài, tỏ vẻ bản thân đang vội tích góp của cải, nói không chừng như vậy sẽ tốt hơn."

Vì thế, Cố Tá mỗi ngày ở nhà luyện dược, Công Nghi Thiên Hành lại mang theo thuộc hạ vào núi săn bắt hoang thú.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong vòng một tháng, Công Nghi Thiên Hành đã thành công bắt được ba bốn đàn hoang thú, trong đó có hoang báo, hoang hổ và hoang ngưu, thậm chí còn có một đám hoang tích*, số lượng đa phần đều từ mấy chục tới trăm con, cuối cùng đều chia ra bán cho mấy thế lực Phúc Mãn Đa giới thiệu.

*tích = thằn lằn phải hem nhỉ?

Bất quá, Công Nghi Thiên Hành cũng không rêu rao buôn bán trong thị trấn nữa, mà là ngầm nhận đơn "đặt hàng",thế nên người trong nội môn không mấy ai biết được, nhưng cũng có một số ít ngầm phát hiện ra, Phúc Mãn Đa cùng Công Nghi Thiên Hành cư nhiên có liên hệ với nhau.

Cố Tá có chút lo lắng: "Đại ca, làm thế có khi nào khiến người ta hoài nghi mấy cái đan dược thượng phẩm kia Phúc Mãn Đa có được, đều là từ chỗ chúng ta hay không?"

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười: "Việc này trước nay luôn kín đáo, chỉ là sau khi bán ra trăm con hoang thú không khỏi làm người chú ý, khó tránh sẽ bị người điều tra, nói không chừng cũng lần ra được chút dấu vết. Nhưng hiện giờ Phúc Mãn Đa rõ ràng là muốn cùng chung chí tuyến với ta, lại là quang minh chính đại, ngược lại sẽ khiến một ít người không thể kết luận được. Còn nữa....."

Cố Tá khẩn trương: "Còn nữa cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "..... Mạc dù bại lộ ra ta chính là người cung cấp hàng cho Phúc Mãn Đa thì cũng không quan trọng. Đám người Trương Minh Viễn hiện tại đã có thể luyện chế ra một vài loại Phúc Mãn Đa định ra, chỉ là số lượng không đủ, nhưng cũng có thể che lấp được."

Cố Tá ngẫm lại đúng là có chuyện như vậy, bất an trong lòng cũng vơi đi.

Lại nói đến chuyện mấy con hoang thú đó.

Bởi vì ba bốn thế lực đều muốn thứ tốt, đối với Công Nghi Thiên Hành cũng liền vươn cành oliu, cố ý muốn cùng y giao hảo. Cũng từng có người tổ chức yến hội, kêu Phúc Mãn Đa mời Công Nghi Thiên Hành tới, Công Nghi Thiên Hành cũng không chút nào thoái thác, cũng cùng bọn hắn nhập cuộc.

Thường xuyên qua lại như thế, nhân mạch mở rộng không ít.

Đương nhiên, có lẽ vô tình cố ý gì đó, mọi người đều là Võ giả, trong yến hội bàn luận một phen cũng là chuyện thường. Công Nghi Thiên Hành tuy chỉ là Tiên Thiên nhất trọng, lại liên tục đánh ngã hai vị Tiên Thiên tam trọng mới "kiệt lực mà lui", xét về giá trị vũ lực, miễn cưỡng cũng có chút chỗ đứng.

Nhân vật như vậy, giá trị sẽ càng cao hơn, thái độ của những người đó, cũng càng thêm thân thiết.

Những thời điểm đó, Công Nghi Thiên Hành đều không mang theo Cố Tá cùng đi.

Trước kia đem hắn đi, là vì người không đủ dùng, còn phải biểu hiện một chút trình độ coi trọng đối với Cố Tá, để đám người Phúc Mãn Đa không khinh thường Cố Tá, mà hiện tại Cố Tá được Hứa Linh Tụ coi trọng, một ít người tin tức linh thông đều biết được, bản thân Cố Tá lại bộc lộ thiên phú, còn được Hoắc trưởng lão yêu thích, hắn đã không còn là hàng có thể tùy thời nghiền nát nữa. Mấy thứ xả giao thuộc về Võ giả này, vẫn nên để Cố Tá an tĩnh đợi ở lại sơn cốc thì tốt hơn.

Đồng thời, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá cũng không ngừng tu luyện.

Tinh thần lực Cố Tá càng ngày càng mạnh, có thể xuất ra ngân trùy cùng ngân châm càng lúc càng nhiều, khi thực thể hóa càng thêm sắc bén, sức mạnh cũng càng cường đại. Không bao lâu, Cố Tá đã thuận lợi đột phá Tiên Thiên nhị trọng, lúc này hắn lại cố ý giấu đi, chỉ bày ra cảnh giới Tiên Thiên nhất trọng, thời điểm đi đến Tử Nhất Lâu, còn làm đám người Hứa Linh Tụ kinh dị một phen.

Mà qua một tháng sau, Công Nghi Thiên Hành cũng thành công đột phá, trở thành Võ giả Tiên Thiên nhị trọng!

— Y vẫn luôn bị việc vặt quấn thân, vậy mà cũng có thành quả như vậy, khiến Cố Tá không nhịn được cảm khái chỗ tốt của thiên đố thân thể.

Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành đưa ra một quyết định.

Cố Tá không khỏi ngẩn ngơ: "Đại ca là nói.... Trở về?"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu: "Ta hiện tại trong nội môn cũng coi như có chút chỗ đứng, phía trên cũng còn có một ít danh ngạch đệ tử kí danh, hẳn là nên về nhà một chuyến, chọn lựa một ít tộc nhân độ tuổi thích hợp đến đây, để bọn họ có đủ tài nguyên hảo hảo tu luyện." Ánh mắt y khẽ nhúc nhích: "Hơn nữa, ta cố ý giữ lại một đám hoang thú, chính là để cho Công Nghi gia ta."

Cố Tá nhìn bộ dáng Công Nghi Thiên Hành thần thái tỏa sáng, nhịn không được gật gật đầu: "Đại ca nói đúng, nhị công tử và tam tiểu thư hẳn là sẽ tiền đồ vô lượng."

Công Nghi Thiên Hành nhìn Cố Tá, ánh mắt nhu hòa: "A Tá, ta coi trọng đệ như thế, đệ còn gọi đệ đệ muội muội ta là công tử tiểu thư sao? Đệ lớn hơn bọn họ, chỉ cần coi họ như đệ muội của mình là được."

Cố Tá trong lòng ấm áp, lắc lắc đầu: "Vẫn là.... Không quá quen."

Công Nghi Thiên Hành bật cười, vỗ nhẹ đỉnh đầu hắn: "Cũng được, tùy đệ."

Cứ thế quyết định xong.

Nhưng thân là người Kình Vân Tông, nếu ra ngoài rèn luyện tại Kình Vân đại lục là không vấn đề, nhưng nếu là muốn rời đi Kình Vân đại lục, thì vấn đề to lắm.

Thông thường mà nói, đệ tử muốn trở về thăm thân nhân, hay mặc kệ là muốn làm gì, đều phải tiến hành xin phép tông môn mới được. Nếu không tự ý rời đi, chính là mang tội phản bội tông môn.

Chuyện này cũng không làm khó được Công Nghi Thiên Hành, bởi vì lệnh phù thông quan, là trực tiếp hướng Chấp Pháp Đường xin.

Trùng hợp ghê, trong Chấp Pháp Đường Công Nghi Thiên Hành có người quen a!

Bởi vì lần trước cho Triệu Ngọc Hằng cực phẩm Lưu Xuân Đan, nên Triệu Ngọc Hằng đối với Công Nghi Thiên Hành hảo cảm rất cao, lại muốn mời chào người ta, nhưng cảm thấy sẽ bị từ chối.

Vì để thuận lợi, Công Nghi Thiên Hành đi bắt một con hoang thú thấp cấp cực kì cường hãn, hơn nữa còn chuẩn bị một lọ chín viên cực phẩm Lưu Xuân Đan, đi cầu kiến Triệu Ngọc Hằng.

Triệu Ngọc Hằng vốn dĩ còn nhớ nhân tình lần trước, cũng muốn cùng Công Nghi Thiên Hành giao hảo, đương nhiên sảng khoái gặp mặt, chờ sau khi gặp mặt lại thu được chỗ tốt, hắn cảm thấy Công Nghi Thiên Hành rất biết điều, vì vậy cũng sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu. Kết quả là, trong ba ngày, lệnh phù thông quan đã được đưa tới tay Công Nghi Thiên Hành.

Có thứ này trong tay, chỉ cần trong một năm Công Nghi Thiên Hành trở về tông môn, vậy không thành vấn đề.

Thấy thế, Cố Tá không khỏi cảm khái: "Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, đại ca làm tốt lắm!"

Công Nghi Thiên Hành mắt mang ý cười, mang theo Cố Tá, rời khỏi tông môn.

Đúng vậy, trong một đêm nguyệt hắc phong cao, hai người âm thầm rời đi Kình Vân Tông. Bọn họ không mang theo Long Nhất Long Nhị, cũng không mang theo nô lệ, cứ đơn giản đi như thế, ngược lại nhanh chóng lưu loát.

Đơn giản chuyện này là bí mật, càng ít người biết càng tốt, thực lực Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, trong đám người họ là mạnh nhất rồi.

Hiện giờ Cố Tá có thể đối phó được Võ giả trong vòng Tiên Thiên tứ trọng, còn Công Nghi Thiên Hành trong Tiên Thiên cảnh cảnh giới càng cao thì càng khó có thể vượt cấp khiêu chiến, cho nên chỉ có thể đánh bại Tiên Thiên lục trọng, nhưng là nếu cùng giao chiến với Võ giả Tiên Thiên thất trọng, cũng có thể đánh ngang tay.

Ranh giới giữa các đại lục có một loại lực lượng tiềm tàng ngăn cản. Lực lượng như vậy cho dù Công Nghi Thiên Hành đã là Võ giả Tiên Thiên đi qua cũng rất khó khăn.

Cố Tá đứng trên phi thuyền nhỏ, có chút khổ bức nhăn mặt. Hắn hiện tại cũng không dám mở miệng, đơn giản nếu há mồm chỉ sợ sẽ hứng trọn một họng cát mà thôi.

Muốn đi qua đại lục, lại không muốn lãng phí thời gian trên lữ đồ, biện pháp tốt nhất là thuê phi thuyền của tông môn. Bất quá phi thuyền sang quý, hơn nữa đệ tử nội môn bình thường không có tư cách này, nếu không phải có mặt mũi Triệu Ngọc Hằng, Công Nghi Thiên Hành cũng không có nào thuê được nó từ tay người chấp pháp.

— — cho nên mới nói, cho người một cái nhân tình, chỗ tốt thu được rất nhiều.

Đáng tiếc, phi thuyền nhỏ này còn kém quá xa so với đại phi thuyền lần đó ba vị Võ giả Thoát Phàm cảnh đón tân đệ tử. Đừng nói đến thể tích, công năng còn kém xa không bằng. Tiện lợi duy nhất chính là, tốc độ cũng không chậm hơn so với thuyền lớn, dùng để lên đường là thích hợp nhất.

Đột ngột không kịp phòng bị ăn phải một trận cuồng phong, Cố Tá đem tinh thần lực phóng xuất ra ngoài, bao trùm thân thể ý đồ chắn gió. Nhưng còn chưa kịp đắc ý, tinh thần lực dù sao cũng không thể dùng liên tục, còn phải nghỉ ngơi khôi phục chút lát, mới có thể tiếp tục. Huống chi quá trình đi xuyên đại lục, tinh thần lực căn bản không chịu nổi loại áp bách đó, không thể dùng được....

Lúc này, chỉ có thể để Công Nghi Thiên Hành xuất ngựa.

Nhìn bộ dáng thảm hề hề của Cố Tá, trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành ngoại trừ kinh mạch đặc biệt cường kiện, ngồi phía sau Cố Tá, đem hai tay ôm trọn lấy hắn.

Cố Tá một khắc trước còn tràn ngập bi kịch, lúc này lại vô cùng cảm kích. Ngay sau đó gió mạnh quét tới làm hai mắt hắn không thể nào mở nổi.

Cố Tá: "....."

Ngay sau đó hắn yên lặng xoay người, lủi thủi dúi đầu vào lòng ngực Công Nghi Thiên Hành.

_____________________

Cám: "!!!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện