Edit: Cám Thu xong đồ vật, thật ra Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành đã sớm biết đến Linh Tinh, nhưng những người khác ngồi đây thì chưa chắc đã biết.
Lập tức liền có không ít người hỏi: "Không biết vật này là...."
Chuyện như vậy, không cần tông chủ phải tự mình giải thích.
Nhi tử tông chủ Tần Chước Phong cũng từ bên cạnh đi ra, giải đáp cho mọi người: "Vật đó gọi là Linh Tinh, dùng để tu luyện. Ở Trung Ương đại lục, tuy nói vẫn có thể dùng kim phiếu, nhưng các Võ giả thường thường đều lấy Linh Tinh trao đổi. Chờ đến khi thực lực càng cao, còn có thêm Huyền Tinh nữa. Chỉ là số lượng Huyền Tinh càng ít ỏi, trong tông môn cũng khó có được, hiện giờ chỉ có một ít trong tay vài vị thái thượng trưởng lão mà thôi."
Thì ra là thế.
Các đệ tử đều gật đầu, bọn họ đã sớm nghĩ đến việc kim phiếu có thể không dùng được, phần lớn trong trữ vật võ cụ đều chuẩn bị những đồ vật quan trọng, cùng với một số thứ có thể đổi thành hoàng kim. Dù có hơi rườm rà, nhưng chờ đến Trung Ương đại lục rồi, bọn họ dùng chúng đổi thành dạng kim phiếu bên kia cũng có thể.
Còn về Linh Tinh....
Trước đó bọn họ có nghe nói qua, các Võ giả đàn vực khác cũng sẽ đi Thiên tuyển chi lộ.
Đệ tử đồng môn nếu không có thâm cừu đại hận, đương nhiên đều phải nâng đỡ lẫn nhau, nhưng các đàn vực khác thì không như thế. Đặc biệt là –– người của Trùng Vân Tông kia.
Sỉ nhục năm đó, đến nay chưa quên!
Cố Tá không khỏi liếc nhìn Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành cười cười với hắn.
Đối với những Võ giả này Linh Tinh thậm chí Huyền Tinh đều phi thường hi hữu, nhưng trong trữ vật võ cụ của Công Nghi Thiên Hành lại có một lượng lớn a... Đó là di sản Nhân Vương Nhan Nhược lưu lại.
Cái Oản Luân kia đến nay vẫn còn trên người Công Nghi Thiên Hành, y dùng để chứa một ít đồ vật thường dùng của mình, còn về phần "tiền tài" cụ thể có bao nhiêu, Cố Tá lại chưa từng dò hỏi qua Công Nghi Thiên Hành.
[ A Tá tò mò sao? ]
[ Có chút xíu... ]
[ Trong đó có 120 vạn Linh Tinh, 13 vạn Huyền Tinh, hai ngàn Bảo Tinh. ]
[ Nhiều như vậy á! ]
[ Nếu không phải Nhân Vương Nhan Nhược bố trí đại mộ hao phí quá nhiều, lưu lại sẽ càng nhiều thêm thế nữa. ]
Cố Tá ngẫm lại thấy cũng đúng.
Lại nói tiếp, những cái Linh Binh linh tinh này nọ trong mộ Nhân Vương, ngoại trừ số ít Công Nghi Thiên Hành đã dùng ra, những thứ khác đều lưu lại, phân biệt giao cho Long Nhất cùng Công Nghi Thiên Dương bảo quản. Đến lúc đó một người phụ trách Thiên Long Vệ, một người phụ trách đệ tử Công Nghi gia cùng thành viên tổ chức của mình, tất cả đều đã được phó thác cụ thể. Còn những võ kỹ đó sau khi Công Nghi Thiên Hành xem qua, cũng là để lại phó bản, xử lí giống nhau.
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành truyền âm mang theo chút ý cười.
[ A Tá đừng lo, đến Trung Ương đại lục rồi, vi huynh cũng có đủ tiền tài mua sắm dược liệu cho đệ. Tài vật trong Oản Luân cũng có một nửa của A Tá. ]
Cố Tá sửng sốt.
[ Ta cùng đại ca luôn ở bên nhau, cái này không cần chia a.... ]
Công Nghi Thiên Hành cười cười.
[ Để một ít ở chỗ A Tá, dùng để tiêu vặt. ]
Cố Tá nghe xong, cũng không lại từ chối.
Hiện tại hắn cùng đại ca không cần quá so đo như vậy, càng so đo, càng tổn thương tình cảm.
Các đệ tử sau khi cảm tạ tông chủ, tông chủ lại nói: "Lần này đi có 38 Võ giả, 6 Luyện dược sư, trên Thiên tuyển chi lộ sẽ phát sinh chuyện gì chúng ta đều không biết được, nhưng chư vị cần phải đem Thiên Nhãn Thạch cẩn thận giữ bên người, nếu không bị lực lượng kì dị trong đó xâm nhập, chính là hối hận cũng không kịp."
Mọi người liên thanh đáp: "Đã biết."
Dặn dò xong, tông chủ lại nhìn về phía các vị Luyện dược sư: "Trước đó cũng chưa từng có chuyện để Luyện dược sư cùng đi, nhưng hiện giờ các ngươi đều tình nguyện tiến đến lang bạt, nếu muốn sống tốt thì đồng hành cùng Võ giả, chớ có ỷ vào đã tu luyện pháp môn tinh thần lực mà thiếu đi cảnh giác."
Nhóm Luyện dược sư cũng đều đáp ứng.
Cố Tá thấy tông chủ dặn dò như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tông chủ bất luận là thật tình hay giả ý, nhưng đúng là rất biết thu mua nhân tâm.
Lời cần nói đều đã nói, tông chủ liền phất tay áo một cái: "Hiện giờ các ngươi có thể trở về thu thập hành trang, ba canh giờ sau tập hợp ở đây, đích thân bản tôn dẫn các ngươi đến trước "Thiên tuyển chi lộ"."
Cố Tá rùng mình.
Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn khẽ lắc đầu.
[ Đại ca, chúng ta có trở về không? ]
[ Việc nên giao phó đã nói rõ, ly biệt khó tránh thương tâm, không cần trở về. ]
Cố Tá khe khẽ thở dài.
Không phải lần đầu tiên ly biệt, bất quá lần trước là rời đi Thương Vân quốc, Kình Vân đại lục cùng Thương Vân quốc tuy rằng khoảng cách xa xôi, chính là muốn qua lại cũng không phải không được. Nhưng hiện giờ là đến Trung Ương đại lục, cuối cùng có thể trở về hay không, đâu ai biết được?
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành ngồi bất động, các Võ giả khác, đa số cũng như vậy, chỉ có số ít vài người vội vàng rời đi.
Lúc này Cố Tá nhớ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều người.
Tỷ như ngày đầu bàng hoàng đến dị giới này, cùng với hiện giờ bình tĩnh sắp đến một thế giới xa lạ khác, tỷ như những người ở Thương Vân quốc cùng đi đến năm đó, bất luận là cửu hoàng tử Thương Ngự năm đó có thể đánh đồng cùng đại ca hắn, hay là Hoàng Phủ Trường Hạo mượn vận khí
đại hắn, còn có nhóm công tử thế gia khác đã từng vô cùng lóa mắt, hiện giờ bọn họ ở Kình Vân Tông, một số cùng nhau tranh đoạt Địa Bảng, một số đang bế quan khổ tu, có một số đến nay không thể quấy lên chút gợn nước.... Còn đó một đoạn thời gian trước đại ca hắn đã trở về Thương Vân quốc, báo cho người thân ở Công Nghi gia biết y sắp sửa đi đến một địa phương vô cùng rộng lớn, chỉ sợ rất lâu không thể trở về.
Cố Tá hất hất đầu.
Vốn tưởng rằng Kình Vân đại lục chính là chung điểm, nhưng không nghĩ tới, cho dù là Kình Vân Tông bất quá cũng chỉ có thể trở thành một cái khởi điểm mà thôi.
Ba canh giờ trôi qua.
Vài người vội vàng rời đi cũng vội vã trở lại, tông chủ cũng không nói lời vô nghĩa, hắn trực tiếp đứng lên, nói: "Đi theo bản tôn!"
Biểu tình trên mặt nhóm Võ giả khác nhau, nhưng trong hai mắt đều là thần quang nở rộ.
Thiên tuyển chi lộ, Trung Ương đại lục!
Chẳng sợ sắp phải đối mặt với thông đạo ngập tràn tử vong, bọn họ đều giữ vững lòng tin chính mình có thể vượt qua mọi cửa ải khó khăn, thuận lợi trở thành người tiến vào chung điểm!
Bọn họ nếu có dục vọng trèo cao, như vậy sẽ không thể thiếu quyết tâm cùng tự tin!
Cố Tá đi theo bên cạnh Công Nghi Thiên Hành.
Hứa Linh Tụ cũng không đi cùng một chỗ với Cố Tá, bên người hắn cũng là một vị Võ giả hơi thở cường đại. Thoạt nhìn người này cùng Hứa Linh Tụ chính là một đôi cộng sự, cũng có chút ăn ý, nhưng giữa hai người này lại nhìn không ra tia tình nghĩa thâm hậu giống như Hứa Linh Tụ cùng Tịch Dương Vân.
.... Đại khái là vì tiến vào Thiên tuyển chi lộ mà chọn ra một cộng sự đi?
Cố Tá suy đoán như thế.
Nhưng khiến Cố Tá càng kinh ngạc chính là bên cạnh vị Võ giả này, cư nhiên còn có thêm một người. Bởi vì người này khí tức mỏng manh, trước đó Cố Tá đều không hề phát giác ra.
Dáng người nọ cao gầy, giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng trời cao, mặt hắn cũng gầy gò, môi rất mỏng, cùng đôi mắt hẹp dài đều sắc bén giống như lưỡi đao.
Hắn là Đằng Vân Phi.
Nguyên bản đã đạt đến Thoát Phàm cảnh đỉnh, thậm chí chỉ còn kém Hợp Nguyên cảnh một bước mà thôi.
Nhưng mà hiện giờ hắn chỉ là một Võ giả Tiên Thiên cửu trọng đỉnh.
Thật kì quái.
Công Nghi Thiên Hành sau khi "nghe" được nghi hoặc của Cố Tá, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
[ A Tá có điều không biết, hai năm trước khi chúng ta biết được chuyện về Thiên tuyển chi lộ, rất nhiều đệ tử tiềm tu trong tông môn cũng đồng dạng biết được. Đằng Vân Phi sư huynh khi đó thực lực viễn siêu tối cao gặp phải hạn chế, vì vậy y liền dứt khoát lưu loát, tự phế bỏ khí hải chính mình. Trước đó y đã tu luyện một lần, trải qua hai năm quang cảnh, thực lực của y thuận lợi tăng lên Tiên Thiên cửu trọng cảnh, cũng không tiếp tục tiến vào Thoát Phàm cảnh. ]
Cố Tá nghe xong, cũng rất chấn động.
Đây là kiểu quyết đoán mãnh mẽ cỡ nào a! Đệ nhất Kình Vân Bảng, quả nhiên danh bất hư truyền!
Vốn dĩ bọn họ cùng Đằng Vân Phi cơ hồ không có qua lại, Đằng Vân Phi cũng là xuất quỷ nhập thần, nhưng truyền thuyết về Đằng Vân Phi đúng là nghe được không ít. Khi đó Cố Tá cảm thấy chính mình đã đánh giá rất cao Đằng Vân Phi rồi, chính là không nghĩ tới, Đằng Vân Phi chân chính so với hắn tưởng tượng lại càng thêm quả quyết!
–– dù sao khi phế bỏ phần lớn đều có thể trùng tu, nhưng cũng không bài trừ khả năng trùng tu thất bại a. Dù cho tài nguyên đầy đủ, Đằng Vân Phi muốn trị liệu khí thải bị phế bỏ trước đó, còn phải trùng tu, trong hai năm này cũng không thể đảm bảo hắn có thể đạt được kết quả như mong muốn.
Một khi thất bại không thể như mong muốn, hắn sẽ không thể tiến vào Thiên tuyển chi lộ, như vậy tự phế bỏ mình chẳng khác nào phí công vô ích.
Nhưng Đằng Vân Phi lại không chút nào do dự.
Đáng sợ chính là hắn cực kì bình tĩnh, sau khi trùng tu còn có thể từ bỏ đột phá, sau đó trên tử vong chi lộ tự bảo vệ chính mình, áp chế dục vọng bản thân, trước sau không hề tiến đến Thoát Phàm lần hai.
Cố Tá cảm khái, hắn cùng đại ca nhà mình cũng là quyết định như vậy.
Thoát Phàm cảnh chính là thoát ly phàm tục, là giai đoạn tu luyện cực kì quan trọng, Kình Vân đại lục vẫn là quá nhỏ, nếu Thoát Phàm ở đây, cũng không nhất định có thể thỏa mãn mong muốn của họ.
Bọn họ đều muốn đến Trung Ương đại lục rồi mới đột phá –– bởi vì nơi đó, có lẽ vào thời điểm Thoát Phàm bọn họ có thể đạt được thành quả tốt hơn!
Vì thế hai năm qua, bọn họ chỉ là không ngừng tích tụ củng cố cảnh giới, lại không có ý định đột phá.
Cốt châu đã sớm hoàn thành ngưng tự, chỉ chờ một ngày nào đó, là có thể thuận lợi hóa thành khí hải...
Dưới sự triệu hoán của tồn chủ, một con hoang thú linh cấp bay xuống, bọn họ lần lượt lên trên.
Tiếng gió thét gào, hoang cầm linh cấp hai cánh chấn động, tốc độ cực nhanh, lướt bay như sấm rền gió cuốn.
Chỉ ba bốn ngày, đã đến nơi.
____________________
Cám: nghe tả bác Đằng Mây Bay có vẻ không được đẹp trai.... Hừm hừm