Edit: Tracy
Bắt đầu từ ngày này, sinh hoạt của Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá trở nên có quy luật.
Mỗi ngày buổi sáng Cố Tá luyện đan, phân ra chính là bốn lò Ích khí đan, một lò Hồi xuân đan, Công Nghi Thiên Hành để Cố Tá viết ra Dược Thiên Tâm Pháp cùng Trùy Thần Thứ.
Giữa trưa Cố Tá nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực, Công Nghi Thiên Hành nghỉ ngơi nửa canh giờ, tự mình điều trị trạng thái tinh thần.
Buổi chiều Cố Tá nhanh chóng luyện chế Quy Thai Cố Mạch Thang cùng Phế Phủ Tương Sinh Thiện, Công Nghi Thiên Hành ngâm nước thuốc cùng với ăn dược thiện, hai người tổng cộng dùng ba canh giờ.
Buổi tối Công Nghi Thiên Hành hướng dẫn Cố Tá tu luyện Dược Thiên Tâm Pháp, nhưng Trùy Thần Thứ tạm thời vẫn không có tiến triển.
Đồng thời, Cố Tá cũng được Công Nghi Thiên Hành phân phó xuống tham gia xử lý sự vụ. Công Nghi Thiên Hành mặc dù không cho hắn quyền lực quyết định mọi chuyện, nhưng vào lúc có chuyện khó quyết đoán sẽ nghe hắn phân tích, sau đó chỉ điểm hắn cho hắn biết chỗ nào không đủ.
Cố Tá biết kim chủ đây là muốn chỉ bảo hắn một số chuyện, mà như vậy hắn có thể hiểu biết thêm về dị giới này — có rất nhiều chuyện, trí nhớ của Tề Thiên Hữu căn bản không thể so sánh được.
Cứ như vậy, Công Nghi Thiên Hành đối với Cố Tá càng thêm kiên nhẫn, Cố Tá đối với Công Nghi Thiên Hành cũng càng ỷ lại.
Chớp mắt một tháng qua đi.
Một ngày, Công Nghi Thiên Hành ngâm mình trong dược thủy, đột nhiên toàn thân trở ửng đỏ, bên ngoài làn da oánh bạch* lộ ra vẻ dữ tợn, hoa văn tựa như giun đất kinh lạc đi qua.
*trắng mịn
Quy Thai Cố Mạch Thang cùng Phế Phủ Tương Sinh Thiện trong ngoài giáp công, đồng thời tác dụng, tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, đau đớn không ngừng tăng lên, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Cho dù ý chí Công Nghi Thiên Hành kiên định đến đâu, cũng nhịn không được bật ra một tiếng rên.
Cố Tá nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, hắn cũng không biết kim chủ hiện tại có nghe thấy lời hắn hay không, nhưng vẫn cuống quít mở miệng: "Thiên Hành công tử cố nhịn xuống a! Đây là thời điểm mấu chốt! Là thắng hay bại, đều quyết định ở đây! Ngươi nếu ngất đi sẽ không thể khống chế bản thân, chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu!"
Công Nghi Thiên Hành càng thở dốc mạnh hơn, nhưng bên môi y, lại lộ ra ý cười.
Lúc này y không còn sức mở miệng nói chuyện, nhưng rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không có chút ý định từ bỏ.
Cố Tá nhìn thấy vậy, lại như đang sinh ra niềm tin mãnh liệt với kim chủ nhà mình.
Chắc chắn có thể thành công...... Nhất định không có vấn đề!
Đây là cửa ải khó khắn đầu tiên, chỉ cần chịu đựng vượt qua, từ nay về sau mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều!
Không biết qua bao lâu, Cố Tá khẩn trương đến quên cả hô hấp, Công Nghi Thiên Hành trong đau đớn, càng không thể nhận biết được thời gian trôi đi.
Đột nhiên Công Nghi Thiên Hành mở miệng phun ra một ngụm máu bầm đen.
Trong cái chớp mắt đó, hoa văn vốn lan rộng toàn thân, nhìn như mạng nhện lại giống như kinh mạch đang muốn phá thể mà ra, cũng thoáng chốc biến trở về bộ dáng nguyên bản, một lần nữa lại chìm sâu vào trong huyết nhục.
Cố Tá trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng nhịn không được đeo lên nụ cười: “Thiên Hành công tử, ngươi thành công!”
Công Nghi Thiên Hành chậm rãi thở ra, hơi thở kéo dài. Trong mắt y hiện lên một tia sáng, lại giật giật bàn tay, chỉ cảm thấy sự linh hoạt trước nay chưa từng có, mặc dù suy yếu, nhưng đã không còn như trước mỗi một bước đi, mỗi một động tác đều như đi trên mũi đao.
Kinh mạch đã được đả thông.
Luồng khí mỏng manh trong kỳ kinh bát mạch của y, chảy dọc theo mười hai mạch chính, cho dù hiện giờ vẫn chỉ là một luồng khí mỏng như sợi tóc, nhưng đã có thể khiến khí huyết lưu thông, cũng khiến y không giống như trước kia, một số việc gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới làm bản thân không đến mức tê liệt.
Công Nghi Thiên Hành trong lòng không khỏi than thở.
Cùng trời tranh mệnh, chịu đựng tất cả thống khổ, cuối cùng cũng để y nhìn thấy ánh rạng đông.
Hiện giờ cho dù kinh mạch nhỏ bé yếu ớt vẫn chưa chấp nhận được thiên địa khí chảy vào, tích tụ, nhưng thọ nguyên của hắn, đã không còn bị hạn chế ở tuổi hai mươi nữa.
Lúc này, Cố Tá nhào tới bên cạnh dục dũng, lời nói ra vì vui sướng mà có phần gấp rút: "Thiên Hành công tử, từ ngày mai trở đi là ngươi có thể dùng thêm hai vị dược nữa. Quy Thai Cố Mạch Thang vẫn phải dùng, Phế Phủ Tương Sinh Thiện cũng phải ăn, đều dùng dược tính lớn nhất, trừ đó ra còn phải dùng ‘Ngư Xà Cường Cân Thang’ để tăng độ dẻo dai của kinh mạch, lại thêm ‘Vượn Cốt Ngũ Chi Thiện’ mở rộng kinh mạch, lại chờ qua một thời gian ngắn, ta có thể luyện chế ngũ tinh đan, kích phát càng nhiều sinh khí trong ngũ tạng lục phủ, xúc tiến tuần hoàn khí huyết, giúp kinh mạch vốn bế tắc mở rộng hơn...... Đúng rồi, dược liệu Ngũ Tinh đan có thể để Thiên Long vệ bắt đầu thu thập....."
"Thiên Hành công tử, ngươi cũng có thể suy nghĩ kĩ về công pháp có thể tu luyện. Thiên đố thân thể là nguyên nhân khiến kinh mạch bế tắc, chính vì sinh ra đã có thân thể tiên thiên, nhưng kinh mạch suy nhược không thể lưu thông, khiến khí tiên thiên trong huyết nhục không thể tuần hoàn, dần tụ lại trong kinh mạch. Hiện tại sau khi nhờ dược lực đả thông một phần, khí tiên thiên bị sinh khí hòa tan phần lớn sẽ theo khí huyết tiến vào huyết nhục, còn một phần còn lại đành chỉ lãng phí.... Chờ khi kinh mạch có thể thừa nhận thiên địa khí, ngươi có thể thử vận công pháp sử dụng tiên thiên khí vốn có. Chỉ là lúc đầu, hoặc một thời gian sau đó, sẽ có cảm giác không chịu nỗi, phải dừng lại..."
Nghe trong lời luyên thuyên không ngừng của Cố Tá tất cả đều hàm chứa chăm sóc, ánh mắt Công Nghi Thiên Hành cũng dần trở nên nhu hòa.
Sau khi cẩn thận nghe xong, khẽ gật đầu: "Lời A Tá có lý, ta lập tức phân phó Long Nhất sắp xếp. Nhưng mặc dù chữa bệnh cho ta, A Tá cũng không cần quá mức vất vả.”
Cố Tá kịp phản ứng, có điểm thẹn thùng, lập tức nói: "Thiên Hành công tử yên tâm, gần đây ta tu luyện Dược Thiên Tâm Pháp cũng có tiến bộ, khí tức trong người đã sâu dày hơn, vài ngày tới nữa, hẳn đã có thể tại một điểm trong huyệt địa sát ngưng tụ ra cốt