Edit: Tracy
Trên đường cái đế đô náo nhiệt, bá tánh bình thường bày quán buôn bán sinh ý, có rất nhiều võ giả khí thế hiên ngang cũng thường xuyên lui đến.
Tuy rằng Võ giả ở rất nhiều nơi rất được người tôn kính, nhưng tại đế đô này, bá tánh đã quen nhìn võ giả, đối với họ cũng không mấy kính sợ.
Vì thế không khí trên đường cái cũng rất hài hòa.
Đột nhiên có tiếng bước chân dông dập truyền đến, các tiểu thương như tập mãi thành thói quen nhanh chóng thu dọn đồ đạt tránh sang một bên, quả nhiên một đạo thân ảnh cấp tốc chạy ra, phía sau còn có một người đuổi theo.
Mọi người sau khi tránh né, cũng liền hướng bên kia xem náo nhiệt, người chạy trước dáng người thấp bé, tướng mạo xấu xí, hung ác, vừa thấy liền biết không phải người tốt — nhưng vị đuổi theo phía sau kia anh khí tỏa sáng, khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Bất quá mặc kệ là người nào, bọn họ đều không thể trêu vào.
Tiểu thương cùng đông đảo bá tánh vừa xem nháo nhiệt vừa tránh né, trong lòng bọn họ đều biết chỉ cần chờ quân hoàng thành đến, bọn họ liền sẽ an toàn.
Ai cũng không phát hiện, hay nên nói là tất cả mọi người đều không nhận ra, có vài chiếc xe ngựa vốn phải đi tới đường cái, nhưng không mà lại ẩn trong hẻm nhỏ.
Đương nhiên lại càng không người chú ý tới, một chiếc xe ngựa trong đó đang mở ra cửa sổ nơi thân xe, khác hẳn với những chiếc xe ngựa khác.
Trong chiếc xe đó, Công Nghi Thiên Hành đang dùng một nhánh trúc, dựng lên cửa sổ xe: “A Tá, lại đây.”
Cố Tá xê dịch qua, nghe lời nhìn ra bên ngoài.
Trong lòng hắn cũng hiểu, màn diễn này chủ yếu là do kim chủ tạo ra cho hắn xem.
Chỉ là diễn viên đến tột cùng là....
Cố Tá thăm dò xung quanh, đã lập tức lộ ra nét kinh ngạc.
Cẩm y thiếu niên cao khoảng hơn hai mươi thước kia, diện mạo xinh đẹp, khí chất tùy tiện ngạo mạn đó...... không phải Tề Phong thì là ai? Kim chủ rốt cuộc chuẩn bị cái gì đây?
Ngay sau đó, Cố Tá đã hiểu.
Trong hai người đang chơi đuổi bắt, người trước chạy trốn rất nhanh, phương hướng hướng đến, vừa lúc lại là Tề Phong một thân quần áo đẹp đẽ quý giá kia!
Ngay sau đó, người thấp bé hung ác kia quái dị cười hắc hắc, duỗi tay, đã bắt lấy Tề Phong!
Tề Phong kinh hãi, vội vàng căm giận nói: “Lũ phế vật các ngươi, còn không cứu ta nhanh!”
Hắn đương nhiên không thể một mình tới đây, xung quanh hắn, còn có hai vị võ giả rèn cốt tầng một, là người bảo hộ bên người hắn.
Nhưng hiển nhiên hai võ giả này thực lực không bằng nam tử thấp bé, lúc nãy hầu như còn chưa kịp ra tay. Hiện tại Tề Phong đã bị người bắt lấy, bọn họ lại sợ ném chuột vỡ đồ, khó mà hành động.
Tề Phong sao có thể chịu đựng việc bị một tên xấu xí như vậy bắt được, lập tức giãy dụa lên: “Đồ quỷ xấu xí nhà ngươi buông tay! Ta chính là luyện dược sư! Nếu không buông tay, ta cho ngươi đẹp mặt! Bạch đại ca sẽ đến cứu ta!”
Lúc này, anh khí nam tử đang đuổi theo phía sau cũng đã đuổi kịp, nhìn thấy Tề Phong bị bắt, khuôn mặt trở nên vội vàng hẳn: “Quỷ Cửu Đạo, buông người vô tội ra! Nếu ngươi dám xuống tay với hắn, để ý tánh mạng của ngươi!”
Tề Phong thấy thế, cũng vội vàng kêu lên: “Đúng vậy! Ân oán của các ngươi đâu có liên quan đến ta? Ta cũng không biết hắn, còn không mau buông ta ra! Đồ quỷ xấu xí ngươi, lăn đi đi!”
Nam tử đầy anh khí nghe càng gấp: “Vị luyện dược sư này, đừng chọc giận hắn...."
Người bị gọi "Quỷ Cửu Đạo" âm ngoan liếm môi, lộ ra một tia dữ tợn: “Luyện dược sư ghê gớm lắm sao?” Nói xong, ngón tay hắn vụt giơ, đầu ngón tay xuất hiện một tiểu đao, sau ánh đao chợt lóe! Hai vật đỏ rực như máu thịt lóe lên, rơi xuống đất.
Tề Phong chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, thoáng chốc lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “A! Dược châu của ta, dược châu của ta –”
Nam tử anh khí giận dữ, nhún người vọt lên, chuẩn bị động thủ.
Mà vẻ mặt Quỷ Cửu đạo kia càng thêm dữ tợn, tùy tay phất một cái, vứt Tề Phong về phía nam tử anh khí kia..
Nam tử anh khí nhanh chóng tiếp được Tề Phong, nhưng Quỷ Cửu đạo đã hóa thành một luồng khói nhẹ, không ngừng chạy trốn, đã thoát được khá xa. Nam tử anh khí bất đắc dĩ, đem Tề Phong giao cho những võ giả đi theo hắn, bản thân cũng vận thân pháp, tựa như tia chớp, gắt gao đuổi sát phía sau.
Mọi chuyện, lấy tốc độ điện quang hỏa thạch xảy ra.
Thật sự là......một hồi kịch hay.
Cố Tá nhìn Tề Phong băng bó hai lỗ nhỏ trong lòng bàn tay, đau đớn không thôi điên cuồng mắng chửi người, yên lặng đóng lại cửa sổ.
Cảm giác trong lòng hắn cũng không biết là gì: “Thiên Hành công tử, hai người kia......
Nếu là diễn trò, thân phận diễn viên là?
Vì không còn trò vui để xem, tiểu thương trở về vị trí cũ, mấy xe ngựa tránh người đi đường trước đó cũng bắt đầu di chuyển, tiếp tục lộ tuyến lúc đầu.
Long Nhị ở bên ngoài cũng điều khiển xe ra khỏi ngõ nhỏ, tiếp tục phương hướng về phía ngoại thành.
Trong xe, Công Nghi Thiên Hành dựa lên thân xe, cười cười nói: “Bọn họ đều là Thiên Long vệ.”
Cố Tá: “Hử?”
Công Nghi Thiên Hành vẻ mặt ôn hòa: “Chỉ là, trên đời kì thật cũng có Quỷ Cửu đạo cực kì hung ác, mà Quỷ Cửu đạo cũng thật sự tới đế đô. Mà sau hai ngày nữa, sẽ có người ở một ngã tư đường, nhìn thấy thi thể chân chính của Quỷ Cửu đạo.”
Bởi vậy, sẽ không ai biết được người diễn trò hôm nay là ai. Nam tử anh khí truy đuổi “Quỷ Cửu đạo” lúc nãy, sau tràng diễn này, cũng sẽ mai danh ẩn tích.
Giống như thế giới này chưa từng có người như vậy.
Cố Tá sáng tỏ gật đầu.
Như vậy từ giờ trở đi, Tề Phong cũng không còn dược châu? Năm đó hắn khiến Tề Thiên Hữu phải một mình cô độc ngồi trong phòng chờ chết, mà hắn thì sao? Tề Phong không còn dược châu, đối mặt với Bạch Văn Tuấn bạc tình bạc nghĩa kia, sẽ có chuyện gì? Hắn không thể tập luyện vũ kỹ, cũng không thể chế thuốc lần nữa, những gì hắn gây ra cho Tề Thiên Hữu, cuối cùng ngày này đều đã hoàn trả hết cho hắn.
Nhưng ít ra, hắn vẫn là con trai trưởng của Tề gia, cha mẹ hắn