Edit: Tracy
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, lại cười nói, "A Tá vì ta mà nấu nướng, việc này dĩ nhiên do A Tá định đoạt."
Cố Tá cười gượng hai tiếng, cảm thấy chính mình đã ổn hơn rồi.
Kim chủ đúng là người tốt, sẽ không cười nhạo hắn, về sau hắn sẽ không bao giờ vào lúc người khác săn giết hoang thú chỉ nghĩ đến việc sẽ ăn như thế nào... Được rồi, sẽ tận lực không nghĩ đến, và sẽ không bao giờ lỡ miệng nói ra.
Thi thể hoang thú tại chỗ này rất dễ thu hút sự chú ý của thợ săn khác, sau khi Cố Tá được Công Nghi Thiên Hành đặt xuống đất, liền nhanh chân chạy đến phía trước, nhanh chóng xử lí.
Nhưng mà chỉ là xử lí các nguyên liệu nấu ăn của hắn thôi ha, còn về vết máu cùng mùi máu tanh đó là nhiệm vụ của Long Nhị cùng với vị vạn sự thông Hứa Văn Hạt kia.
Hai người kia trong tay lấy ra thuốc bột vẩy lên đem vết máu vùi lấp loại bỏ mùi tanh. Chỉ sau một lát hết thảy đều được xử lí tốt.
Cố Tá đem thịt cắt xuống, sau đó để Long Nhị mang vào trong xe ngựa.
Sau đó, bọn họ liền ở lại chỗ này qua đêm.
Bởi vì phụ cận không có nguồn nước, cho dù có cũng không dám tùy tiện dùng, cho nên bọn họ cũng không có tắm gội qua. Ngay cả Công Nghi Thiên Hành cũng chỉ tùy ý phủi phủi bụi bẩn trên người, lau lau mặt, ba người còn lại thì cảm thấy có vấn đề gì.
Tuy ở hiện đại cuộc sống Cố Tá không quá như ý, nhưng cũng không đến mức khổ cực. Chính là sau khi đến thế giới này, không nói cái khác, chỉ nói đến mấy ngày đầu tìm kiếm kim chủ cũng hao phí một phen công phu, khiến hắn ăn không ít đau khổ rồi. Loại chuyện mấy ngày không tắm rửa này... Cũng không khiến hắn cảm thấy có cái gì không thoải mái.
Lều trại rất lớn, ngoại trừ Cố Tá, ba người còn lại đều phải thay phiên trực đêm.
Cố Tá có chút ngượng ngùng: "Thiên Hành công tử, không bằng ta cũng đến canh đi?"
Lãnh đạo nhà mình, kim chủ bao dưỡng mình còn không có đãi ngộ đặc thù nào, hắn cũng chỉ là người làm công cho dù kĩ thuật có tốt đến đâu, đãi ngộ quá tốt sẽ làm con người ta sinh hư.
Công Nghi Thiên Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ hắn, mỉm cười trấn an: "Con đường đi của Luyện dược sư cùng Võ gia cơ bản khác nhau, A Tá ngươi chỉ cần lo nghỉ ngơi, ta đi trực đêm cũng là vì rèn luyện bản thân mà thôi"
Cố Tá không nói gì, thành thật nghe lời đi vào lều trại.
Kim chủ giác ngộ quá cao...nhưng hắn cũng hiểu rõ điểm này. Kim chủ cho dù là công tử thế gia sống trong nhung lụa, nhưng ở thế giới này, dù là công tử thế gia nếu muốn gia tăng sức mạnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngẫm lại đạo lí này không sai.
Hắn chưa từng nghe qua không cần chịu khổ cũng có thể luyện thành công phu tốt.
Vì để ngày mai có đủ tinh lực không phải kéo chân người khác, Cố Tá sau khi vào lều trại cũng không lại luyện đan, hắn khoanh chân ngồi xuống vận chuyển mấy vòng tâm pháp, liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Một đêm vô sự.... Một đêm này không phải hoàn toàn không có việc gì.
Cố Tá tỉnh lại, sau khi xốc lên lều da, ngoài ý muốn phát hiện trước đống lửa bên ngoài vừa mới tắt lại xuất hiện thêm khoảng hai ba mươi cổ thi thể hoang thú.
Trong số chúng như cũ chỉ có một con Ngưng Mạch cảnh hoang lang, còn lại đều là Đoán Cốt cảnh. Nhưng mà ba người Công Nghi Thiên Hành đều là Ngưng Mạch cảnh, bọn sói hoang này đến đây cũng chỉ là làm bọn họ tiêu hao chút sức lực mà thôi. Trừ phi có khoảng năm sáu mươi con, hay trên trăm con đến bao vây, mới có thể chân chính tạo thành uy hiếp.
Thấy Cố Tá đầy mặt nghi hoặc, Công Nghi Thiên Hành mới giải thích: "Bên ngoài Bôn Ngưu Lĩnh, hoang thú không tính quá nhiều, nên không thể tạo thành một bầy sói quy mô lớn. Con sói đầu đàn đen đuổi đêm qua đến tìm chúng ta, dẫn theo chỉ có hơn ba mươi con sói hoang mà thôi, đương nhiên sau khi chúng chết trong tay chúng ta, bầy sói sẽ có một con mạnh nhất tấn chức làm sói đầu đàn. Bởi vì đầu lĩnh tiền nhiệm chết đi, đầu lĩnh mới muốn ngồi ổn vị trí, liền sẽ mang theo bầy sói đến báo thù, cũng không biết chúng có bản lĩnh gì đặc biệt không mà thật sự tìm đến đây."
Cố Tá bừng tỉnh.
Hiện tại là việc của hắn, cũng không biết phải dừng lại trong này bao lâu, nên hắn vẫn luôn lấy các nguyên liệu tốt nhất trên người con mồi đến, cũng để tránh trường hợp như hiện tại, mọi người đều đói bụng, mà hắn lại không có thứ gì để chế biến.
... Đây cũng là việc đơn giản, ngắn ngủi trong chốc lát, mọi việc đều đã xong.
Nhưng sau khi làm xong những việc này, Công Nghi Thiên Hành lại đến bên người Cố Tá, đè vai hắn lại, ánh mắt không đặt trên xe ngựa. Động tác của y cực nhanh, cũng không khiến Hứa Văn Hạt phát hiện.
Cố Tá bối rối trong giây lát.
Long Nhất cùng Long Nhị vì đã ở bên hai người thời gian dài để bảo vệ, nên đại khái đoán được hắn có trữ vật cách, nhưng kim chủ cũng không hi vọng để càng nhiều người biết. Hắn cũng hiểu được luôn giữ cho mình một con bài chưa lật cũng tốt, khiến Hứa Văn Hạt cho rằng người có trữ vật cụ là kim chủ đi.
Công Nghi Thiên Hành liền vung tay.
Cố Tá đồng thời huy động tinh thần lực.
Trong phút chốc, xe ngựa biến mất, bị thu vào trữ vật cách.
Quả nhiên Hứa Văn Hạt không lộ ra vẻ mặt kỳ quái gì, càng không sinh ra hoài nghi.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Nhân lúc sáng sớm, ta muốn đi thẳng vào Bôn Ngưu Lĩnh."
Ba người còn lại đều nghe theo lệnh.
Trong Bôn Ngưu Lĩnh cây cối sum xuê, cây mây dây leo tầng tầng, rắn rết sâu bọ cũng không ít, hoang thú bên trong cũng vô cùng hung ác.
Người tới đây thu nhặt dược liệu kiếm chút tiền nuôi gia đình đều cẩn thận hành động ở phía ngoài, nếu càng vào sâu, số lượng hoang thú sẽ càng nhiều, trừ một ít võ giả tự cho bản thân có thực lực, nhưng bình thường cũng sẽ không tiến vào một mình.
Có lẽ vì tới sớm, đoàn người không gặp người đi đường nào, nhưng Cố Tá càng vào sâu, theo hai bên trái phải của đường mòn gặp được một số dược liệu hiếm thấy..... tuân thủ quy tắc không thể lãng phí, chỉ cần nhìn thấy phẩm không tồi, hắn đều nhanh tay hái