Cánh tay Công Nghi Thiên Hành vươn ra, nơi nắm đấm đánh qua, đã bị hung mãnh khí chấn nổ. Khí bạo cũng là lúc trảo phong của Ngưu Sửu đánh tới, liền thuận thế đem trảo ảnh kia nổ tan!
Tốc độ của Ngưu Sửu rất nhanh, người khác cơ hồ chỉ thấy được tàn ảnh, mỗi một lần trước kia, đối thủ của hắn đều không thể chiếm được tiên cơ, không thể nhanh hơn hắn, thường đều bị chiêu thứ nhất là trảo phong xé rách da thịt, cho dù không rách da nát thịt, đúng lúc trốn khỏi, cũng sẽ bị trảo ra vài vết máu, bị lực lượng bên trong trảo phong gây thương tích.
Nhưng lần này, trảo phong vừa ra, khí bạo đã hiện, không chỉ không khiến Công Nghi Thiên Hành thương tổn, mà ngược lại Ngưu Sửu còn vì tập kích bất ngờ mà chấn thương, há mồm phun ra một búng máu.
Ngưu Sửu kinh hãi không thôi: “Ngươi ngươi, khí lực ngươi thật lớn!”
Công Nghi Thiên Hành khoanh tay, ngạo mạn nói: “Võ thuật bản công tử tu luyện, người như ngươi tất nhiên không thể nhìn thấu.Thanh danh của ngươi đúng là rất lớn, nhưng với bản công tử mà nói, một kích cũng không đỡ nổi!”
Ngưu Sửu đen mặt.
Đây là người nào? Hắn đã trải qua nhiều trận sinh tử chiến, vị công tử này có thể ngăn một kích kia, võ thuật tu luyện cấp bậc chắc chắn rất cao, mới có uy lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng cho dù có bộ võ thuật đó mà như vị công tử này chỉ vì thuận lợi vượt qua một hai lần đã đắc chí cũng không phải chưa thấy qua, sau cũng không phải đều chết trên tay hắn sao? Lúc này cũng không ngoại lệ!
Trong thoáng chốc, quỹ tích động tác của Ngưu Sửu liền trở nên quỷ quyệt, trên mặt hắn, cũng xuất hiện dáng vẻ hung ác khát máu.
Hắn ra tay thật sự!
Trong mắt Công Nghi Thiên Hành chợt lóe u quang, song chưởng tung ra: “Xem Trấn Sơn Kính của ta, thức thứ ba!”
Thoáng chốc, một cỗ lực khủng khiếp cường hãn lao tới, không ngừng chấn động, khoảng sau ba phiên, liền đánh về phía Ngưu Sửu. Phản ứng của Ngưu Sửu rất mau, vừa nghe câu kia của Công Nghi Thiên Hành, đã nhanh chóng đổi chiêu, đem cơ thể thu lại, nhằm tránh khỏi lực lượng kia.
Ai cũng đoán đúng hắn sẽ tránh, nhưng nguồn lực gây chấn động kia thế nhưng lại như gợn nước không ngừng lan ra, trong nháy mắt, đã lan đến trước ngực hắn, lần thứ hai khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Ngưu Sửu tức giận nói: “Đây không phải là Trấn Sơn Kính!”
Công Nghi Thiên Hành cười nhạo: “Bản công tử nói gì ngươi sẽ tin cái đó sao? Cũng quá ngu rồi!”
Tất nhiên hắn không dùng Trấn Sơn Kình, hắn dùng là Băng Sơn Kính.
Cái trước là võ thuật Nhân cấp hạ giai, mà Băng Sơn Kính là nhân cấp trung giai, uy lực tất nhiên kém xa nhau. Hơn nữa đa số võ giả đều biết Trấn Sơn Kính, nhưng Băng Sơn Kính lại chỉ lưu truyền trong mấy đại gia tộc, đã có Băng Sơn Kính, còn để ý gì đến Trấn Sơn Kính.
Rất nhiều người vây xem bên dưới, cũng không nhịn được mà cười nhạo, ra sức mắng:
“Ngưu Sửu! Hôm nay bị nước vào đầu đúng không?”
“Một trăm kim của ông, con mẹ nó lên cho bố nhanh!”
“Ngưu Sửu, đừng nói người mới mày cũng đánh không lại chứ?”
“Ngưu Sửu! Giết người mới!”
“Tiền thuê tháng này của bà, đều đặt cho con của rùa đen ngươi, ở đó ngu ngốc gì vậy? Mau thắng cho bà!”
Cố Tá 囧 囧.
Sự trong sáng của kim chủ hình như bị phá rồi…. Lanh lợi như vậy, rốt cuộc là thật, hay vì chút ác tâm trêu đùa?
Vẻ mặt Ngưu Sửu quả nhiên vặn vẹo.
Hắn đời nào nghĩ tới một người mới lại có thể khiến mình khổ sở đến nhường này? Vốn tưởng chỉ là đứa ngu không tự biết lượng sức, không nghĩ tới ngược lại lại khiến bản thân thành thằng đần.
Ngay sau đó hắn không để tâm đến lời Công Nghi Thiên Hành, chỉ dựa vào nhịp bước của bản thân, toàn tâm toàn ý giết Công Nghi Thiên Hành!
Mà Công Nghi Thiên Hành, y đơn giản chỉ biểu hiện chút khả năng diễn suất tạo cho vai diễn của mình thêm chút đầu óc, sau cũng không nói thêm. Xuống tay cũng hung ác hơn.
Công Nghi Thiên Hành nghiêm túc hơn, dùng cũng tổng cộng ba loại vũ kỹ, Băng Sơn Kính, Kinh Lôi Quyền, Phong Toàn Chân, từng chiêu xuất ra liên tiếp không nghỉ, lại thường thay đổi, khiến không ai có thể biết được hành động tiếp theo của y.
Trước sau hơn mười hiệp, Ngưu Sửu tuy hung ác, nhưng cũng bị y từ từ áp chế — cho dù Ngưu Sửu dùng rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt, chiêu thức đánh lén hiểm độc thay phiên nhau xuất ra, nhưng vẫn không thể ngăn được thế công của Công Nghi Thiên Hành.
Mỗi một chiêu của Công Nghi Thiên Hành, đều quang minh chính đại, tiến lùi tùy thời.
Ngưu Sửu trước mặt hắn không khác gì một tiện nhân tầm thường, cuối cùng bị y một tay bẻ gãy cổ!
Khóe môi Công Nghi Thiên Hành gợi lên độ cung đầy kiêu ngạo: “Hừ, chỉ có thế này thôi sao!”
Biểu hiện của hắn đường hoàng là thế, nhưng trong lòng cũng hoàn toàn lãnh tĩnh.
Cảm giác lần đầu giết người…. Hầu như không có cảm giác gì. Nếu nhất định phải nói, vậy, y cảm giác được một thoáng sôi trào trong huyết quản.
Cũng đúng, từng chỉ có thể dùng mưu trí lèo lái cả gia nghiệp khổng lồ, đứng sau màn nắm giữ sinh kế thậm chí sống chết của vô số người, cảm giác đó tuy cũng rất dễ chịu, nhưng sao có thể so được với cảm giác sức mạnh chân thật hội tụ tại song chưởng vừa nãy chứ?
— Không, có lẽ cũng không thua kém đến vậy.
Lòng tham của con người là không hết, khi có vũ lực lại muốn quyền lực, mà khi có quyền lực còn muốn cả vũ lực. Nếu thiếu một trong hai, cũng sẽ không nghĩ được.
Trên thế giới này chỉ khi có đầy đủ vũ lực cùng quyền lực để hỗ trợ cho vũ lực, đó mới là chân chính thống khoái!
Tên công tử bột kia vậy mà thắng! Còn là lông tóc vô thương mà thắng!
Thời điểm thi thể Ngưu Sửu ngã xuống, toàn tràng đều trở nên ầm ĩ.
Người mới tới đã có thể giết chết người cũ cũng không phải chuyện xưa nay không có, nhưng những người mới đó vừa nhìn đã biết từng trải qua máu tanh, sao có thể đầy ngạo mạn ngốc nghếch giống người này? Trận đấu vốn tưởng đã nắm chắc kết quả, cư nhiên lại xuất hiện sai lệch, thật làm người ta khó mà chấp nhận.
Cũng có chút người sáng suốt, cẩn thận đánh giá Công Nghi Thiên Hành.
Thực lực Ngưu Sửu bọn họ tất biết,