Trên lôi đài quyền cước chạm nhau, hai bóng người lần lượt xen kẽ tách ra, mùi tanh của máu lan ra, vô cùng gay mũi. Hai người đang đấu trên người đều đầy máu — không, không chỉ đơn thuần là nhuốm máu, mà là máu thịt lẫn lộn, khắp người đều là vết thương.
Không bao lâu, bọn họ đột nhiên cùng xuất bạo khí, một người thân thể quỷ dị vặn vẹo, song chưởng trong lúc đó nở rộ hàn quang, người còn lại thì nhắm mắt tung người lên, sau đó quay người vung chân, đá gãy cổ người kia!
Người có thân pháp quỷ dị lập tức chết, mà người bay lên, thân thể cũng đột nhiên lung lay, mới chậm rãi đi xuống lôi đài.
Cố Tá hít một hớp khí dài, bất chấp những cái khác, bật người vọt qua.
Công Nghi Thiên Hành đè thẳng lên người hắn, nếu không phải Cố Tá đã học được tâm pháp, chỉ sợ một cái đè đó, đã có thể khiến cậu té xuống đất.
Cố Tá cũng không dong dài nói gì, một tay nhanh chóng lấy ra Hồi xuân đan, nhét vào miệng kim chủ nhà mình, sau, hắn mới nín thở đánh giá thân thể kim chủ.
Quần áo đều bị đánh nát, nửa thân trên đều là lỗ máu, có vài miệng vết thương sâu tới tận xương, thậm chí có một số cái gần như đã chạm đến tim chỉ cần lệch một chút nữa, đủ thấy trận này thảm thiết ra sao!
Cũng may, sau khi Cố Tá đút Hồi xuân đan cho Công Nghi Thiên Hành, những vết thương đó đều lấy tốc độ mắt thường thấy được hồi phục, rất nhanh đều đã khép lại. May là Công Nghi Thiên Hành tuy trọng thương, nhưng đều do nội thương tạo ra.
Nhờ như thế, Hồi xuân đan mới phát huy toàn bộ hiệu quả.
Rất nhanh hơi thở Công Nghi Thiên Hành đã bình ổn lại, y đứng vững lại, ngồi xuống một bên.
Cố Tá thầm thở dài.
Coi như hắn đã nhìn ra, kim chủ hiện muốn điên rồi….
Đã được nửa tháng.
Mấy ngày nay, bọn họ ăn ở đều tại đây, trừ tiến lên lôi đài sinh tử, Công Nghi Thiên Hành chính là ở dưới đài chữa thương, ngồi vận công, căn bản không chừa nửa phút nghỉ ngơi cho bản thân.
Vì ở nơi đông người, Cố Tá không thể luyện dược, vì thế hắn cũng chỉ có thể ngồi xuống cùng Công Nghi Thiên Hành, không làm ra bất cứ chuyện quái dị gì. Mà mỗi khi Công Nghi Thiên Hành đánh thắng đối thủ xuống lôi đài, hắn đều phụ trách đi tới đưa đan —- hoàn thành đầy đủ chức trách của một gã sai vặt.
Đồng thời, đối thủ của Công Nghi Thiên Hành, một tên so một tên càng mạnh, càng quỷ dị, như một đội quân nhanh nhẹn hung hãn. Đương nhiên, một tên so một tên càng khó đối phó, khiến Công Nghi Thiên Hành dù đều thắng, nhưng là thắng thảm, thương thế cũng càng lúc càng nặng.
Nhưng đó chưa phải toàn bộ.
Mức tiến bộ của Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai cải mới nhận thức của Cố Tá.
Cố Tá có thể cảm nhận được, sau mỗi lần khỏi lại sau trọng thương thực lực kim chủ nhà hắn lại tăng đến chóng mặt, cho dù được mệnh danh là cỗ máy giết chóc do U Linh Đạo hao phí thật lớn cùng áp bức cực hạn tiềm năng bồi dưỡng ra, một tên so một tên thực lực rõ ràng kinh khủng hơn, nhưng mỗi lần kim chủ vẫn có thể đấu tay ngang, hơn nữa mang theo thương thế không sai biệt lắm giành thắng lợi — rõ ràng lần nào kim chủ cũng dùng hết toàn lực, nhưng vì tốc độ tiến bộ quá nhanh, ngược lại lại như đang ẩn dấu thực lực.
Hắn hoảng hốt thoáng suy nghĩ, trong lòng vô cùng kinh sợ. Thực lực của kim chủ giờ đây so với lúc tại Bôn Ngưu Lĩnh, chênh lệch, lại lớn hơn đến hai ba lần!
Đều là Ngưng mạch cấp ba, chưa tiến đến cảnh giới nửa bước tiên thiên, chênh lệch thực lực lại có thể lớn đến vậy sao?
Nếu như lúc vừa đến cứ điểm…vẻ mặt Cố Tá đã có chút mơ hồ, nếu như là lúc vừa đến, tên Ngưu Sửu kia giao thủ nhiều chiêu với kim chủ mới bị chết trong tay kim chủ, mà bây giờ nếu lại đấu cùng kim chủ, chẳng lẽ một chiêu đã có thể bị kim chủ K.O?
Nghĩ đến đây, tiếng nổ vang không ngừng trong đầu Cố Tá.
Kim chủ lợi hại như vậy, hắn còn liều mạng như vậy…. Có lẽ mong muốn lĩnh hội《Trùy Thần Thứ》của hắn có thể ký thác cho kim chủ chăng? Dù sao luyện dược sư và võ giả cũng không giống, lấy ngộ tính của kim chủ vẫn không thể nghĩ ra cách cải tiến một bộ công pháp tu luyện hữu hiệu hơn, phải chăng đó là nguyên nhân kim chủ không phải là luyện dược sư?
Có lẽ……
Cố Tá nhéo nhéo ngón tay.
Chờ tới lúc rời khỏi cứ điểm, hắn nhất định phải thử một lần.
Sau khi Công Nghi Thiên Hành điều tức xong, lại đến chỗ chưởng quầy lĩnh thẻ.
Nhưng lần này y lên lôi đài gặp phải đối thủ, cũng không còn là những cỗ máy giết chóc như trước — dù là vậy cũng không ngoài dự tính, những lần trước, không phải y mỗi lần đều có thể đánh thắng mấy cỗ máy giết chóc đó.
Nhanh chóng giải quyết xong đối thủ, Công Nghi Thiên Hành lại rời lôi đài, lần thứ hai chờ.
Nhưng, trận tiếp theo vẫn không phải cỗ máy giết chóc của U Linh Đạo.
Trận thứ ba, thứ tư, thứ năm sau đó, rồi lại cả ngày, tất cả đều không phải.
Mày Công Nghi Thiên Hành khẽ chuyển, lập tức quay đầu, vẻ mặt không vui: “Tại sao đều là phế vật? Không có đối thủ càng mạnh hơn sao! Đường đường là U Linh Đạo, chẳng lẽ lại không có ai?”
Vị chưởng quầy gầy gò nghe xong, mặt lộ sầu khổ: “Công tử thực lực vô song, chúng tôi thật sự không có đối thủ mạnh hơn cho công tử, xin công tử thủ hạ lưu tình vậy.”
Cố Tá: “…….”
Cảm giác đoạn đối thoại này có chút ý tứ hàm xúc sóng lớn trong đó.
Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành lóe lóe, lộ vẻ khinh miệt: “Một khi đã thế, vậy quên đi. Bản công tử cũng ngây người trong này đến chán rồi, rời đi thôi.” Sau y còn cười lạnh một tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy, U Linh Đạo cũng không hơn gì.”
Nói xong lời này, y quay người, nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Khóe miệng Cố Tá co rúm lại.
Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao trước khi rời đi kim chủ còn phải kéo cừu hận, lời này cũng quá khó nghe. Chẳng lẽ thật không sợ vừa đi khỏi đã bị người của U Linh Đạo quần vây xử lý? Cho dù là vì ăn khớp với hình tượng nhân vật, hy sinh cũng quá lớn rồi. Hay