Lần này gia chủ Hách Liên gia bị dọa đến kinh sợ, ông vội đứng dậy, đặt một chưởng lên lưng Hách Liên Hưng Trình, trực tiếp truyền Tiên thiên khí, vì hắn áp chế khí huyết đang sôi lên, giúp hắn không đến mức bị tẩu hỏa nhập ma.
Dưới sự tương trợ lớn như thế, sắc mặt khó coi của Hách Liên Hưng Trình mới thoáng chuyển tốt hơn. Lúc này hắn nhắm nghiền hai mắt, ngay cả trận chiến của những người khác cũng không dám nhìn nhiều thêm.
Vẻ mặt của mấy nhóm đệ tử thuộc các đại thế gia đều có chút kì dị.
Tên Hách Liên Hưng Trình kia bị chọc tức đến vậy sao?
Bọn họ cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi, tuy nói ít hơn Hách Liên Hưng Trình mấy tuổi, nhưng đều là những người dũng mãnh kiệt xuất, đối với việc bị tức đến thành như vậy cũng quá rõ. Nhưng trong lòng vài vị trưởng lão gia chủ lại hiểu được, đó là do tâm tính của Hách Liên Hưng Trình nhất thời không ổn định, khiến sự ghen tỵ bị méo đi. Nếu về sau được dạy dỗ đúng đắn, tâm tính vẫn có thể chuyển biến, nhưng nếu vẫn không thay đổi, vậy cũng chỉ có thể coi như bỏ đi.
— Hậu bối xuất sắc nhất gia tộc Hách Liên lại trở nên vô dụng, đối với những gia tộc khác mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì.
Công Nghi Thiên Dương chậm rãi tiến đến cạnh Cố Tá, dùng khẩu hình nói khẽ với hắn: “A Tá ca, trước đó đại ca đã như vậy sao?”
Huynh đệ tình thâm, người khác có thể nghĩ rằng tác phong của Công Nghi Thiên Hành vốn là vậy, là do Hách Liên Hưng Trình tự làm tự chịu, nhưng hắn có thể nhìn ra, nếu đại ca hắn thật sự muốn giúp đỡ Hách Liên Hưng Trình, chắc chắn đã không làm như không thấy như vậy, lấy tâm trí của đại ca hắn, còn rất nhiều cách để giảm bớt cơn giận của đối phương, cũng sẽ không đến nỗi vậy.
Cố Tá cười gượng hai tiếng, đồng dạng làm ra khẩu hình: “Đại ca trí dũng song toàn.”
Kỳ thật hắn cũng nhìn ra điểm đó, vị đại ca nào đó châm ngòi không tiếng động…. Mỗi một lần kích người, đều kích ngay tử huyệt.
Công Nghi Thiên Dương vuốt mặt: đại ca làm tốt lắm!
Cố Tá: A ha ha.
Vì chuyện của Công Nghi Thiên Hành, quan hệ giữa Cố Tá và Công Nghi Thiên Dương đã kéo gần không ít. Vì thế hai người liếc nhau, lại yên lặng nhìn về phía trận đánh trong lồng sắt.
Trong lồng.
Hoàng Phủ Trường Hạo dần tiếp cận được bạo vượn (vượn bị kích điên:v), hai tay đồng thời nắm lại, bảo hộ bản thân kín không một kẽ hở, căn bản là không dám để sức lực từ bạo vượn đánh trúng mình. Cho dù từ đầu hắn ở vị trí hạ phong, bạo vượn bị kích thích cũng giống như không biết mệt, nhưng càng chiến đấu lâu, Hoàng Phủ Trường Hạo càng thích ứng được tiết tấu trận đấu, dần dần, hắn đã có thể đánh ngang tay với bạo vượn, qua thêm một hồi nữa, chậm rãi chiếm lấy thượng phong.
Bạo vượn vô cùng lợi hại, trong thời gian ngắn Hoàng Phủ Trường Hạo cũng không làm gì được, nhưng chính vì như vậy, hắn càng cảm nhận được điểm đáng sợ của Công Nghi Thiên Hành.
Qua tầm nửa canh giờ, bạo vượn vẫn còn đầy lực, Hoàng Phủ Trường Hạo không giết chết được bạo vượn, nhưng có thể áp chế hoàn toàn bạo vượn.
Cuối cùng, Thương Vân đế nói: “Trận này, Hoàng Phủ Trường Hạo qua.”
Câu nói vừa dứt, bạo vượn liền bị vị cao thủ cảnh giới tiên thiên kia mạnh mẽ áp chế, ngừng lại công kích, mà Hoàng Phủ Trường Hạo lại nhẹ nhàng thở ra, cũng dừng lại hành động. Sâu trong nộ tâm hắn, lại vẫn có chút tiếc nuối – Công Nghi Thiên Hành có thể dễ dàng giết chết hoang tê, mà hắn dù đã cố hết sức, khó lắm mới chống lại được bạo vượn.
Thân là võ giả theo đuổi con đường cường đại của tất cả võ giả, trong nội tâm, thật sự rất không cam lòng!
Hoàng Phủ Trường Hạo vẫn rất có phong độ, sau khi chắp tay tạ ơn vị võ giả cảnh giới tiên thiên kia, liền tự mình quay về chỗ ngồi. Mặc kệ nói như thế nào, so với Hách Liên Hưng Trình thoạt nhìn hắn mạnh hơn rất nhiều.
Người kế tiếp là Đoan Mộc Khinh Dung.
Vì bạo vượn đã phải giao chiến một hồi lâu với Hoàng Phủ Trường Hạo, một ít chiêu pháp cũng đã bị nhìn thấu, cho nên dù không chết, một hoang thú hung mãnh khác vẫn được thay vào.
Từ thể hội của Hoàng Phủ Trường Hạo, Đoan Mộc Khinh Dung cũng không lập tức giết chết hoang thú, mà từ thế hạ phong giằng co đến chiếm thế thượng phong, cuối cùng kiên trì kéo dài một hồi lâu sau, bị Thương Vân đế kêu dừng lại.
Tư Mã Nguyên Hữu theo ngay sau cũng giống vậy.
Ba vị công tử nổi danh đế đô, bình thường đều là hào quang vạn trượng, nhưng hôm nay tất cả khi ở trước mặt Công Nghi Thiên Hành đều là ảm đảm thất sắc.
Mà những võ giả từ các thế gia thấy vậy, không khỏi thổn thức, con đệ tử của Công Nghi gia đều vô cùng tự hào.
Từ nhiều năm trước khi Trưởng công tử của bọn họ lấy cơ thể suy nhược trở thành một trong ngũ đại công tử, có rất nhiều người tôn kính coi trọng, nhưng vẫn có rất nhiều người chỉ trích, bọn họ cũng khó tránh việc ngẫu nhiên bị khinh bỉ, chịu chút trào phúng. Nhưng hôm nay, tất cả nỗi buồn bực đó đều đã được thoát ra hết, nhà cười nhạo bọn họ nhiều nhất, Hách Liên gia đã bị mất mặt lớn nhất chưa từng có trước đây!
Thật sự làm người ta thống khoái!
Sau là đến tam cường yếu hơn thay nhau tiến vào lồng sắt.
Khác với những người lông tóc vô thương trước đó, bọn họ vừa vào lồng đều đã bị thương, lúc sau miễn cưỡng mới có thể sống sót, đáng tiếc đều chỉ kiên trì được gần một khắc đã bị trọng thương gần chết, cuối cùng phải lên tiếng cầu cứu thoát ra.
Tổng cộng bảy trận chiến, trình độ bát cường đã có thể nhìn rõ không xót gì.
Hách Liên Hưng Trình là người cuối cùng tiến vào, lúc nãy cảm xúc của hắn đã không còn lộ ra lỗ liễu như trước, nếu nói có thể nhìn ra được gì, cũng chỉ có gương mặt tối đen của hắn mà thôi.
Sau khi tiến vào lồng sắt, các chiêu thức hắn khai triển ra đều không bị rối loạn, mà hắn cũng không hổ là vị công tử có lực công kích vượt xa ba người khác, hơn nữa còn vô cùng nghẹt thở, từ lúc bắt đầu đã giằng co với đầu hoang thú kia, lúc sau lại không ngừng công kích tựa cuồng phong sậu vũ, cho dù đến cuối vẫn không thể lấy được tính mạng của hoang thú, nhưng đã đánh nó đến đầu óc quay cuồng, cho đến một lúc lâu sau cũng bị kêu dừng, hoang thú bị áp chế, hắn thu lại quyền trên tay nhưng không kịp, đánh nát xương tay hoang thú, thiếu chút nữa khiến hoang thú càng phát cuồng.
*gió lớn mưa to
Sức chiến đấu như vậy,