Edit: Tracy (Vi Tiểu Bảo)
Xem khi xem xong kết cục của Tề Phong cùng Bạch Văn Tuấn, Cố Tá lẳng lặng đứng một hồi mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là xong rồi.
Hắn không có giết chết Tề Phong, cũng không giết Bạch Văn Tuấn, ngoại trừ hủy đi Dược châu, kết cục của hai người họ đều là do chính bọn họ lựa chọn....
Cho dù Tề Thiên Hữu trên trời có linh biết được, lấy tính tình thánh phụ kia cũng sẽ không trách tội hắn — à không, cho dù hắn giết chết Tề Phong cùng Bạch Văn Tuấn, Tề Thiên Hữu vốn luôn không muốn thương tổn người khác kia khẳng định cũng sẽ không trách hắn.
Tên kia chính là ngu xuẩn như vậy, xuẩn đến mức không vì "hắn" xả giận thật sự có chút ngượng ngùng.
Hơn nữa, tương lai một ngày nào đó có người biết chuyện này, hẳn cũng sẽ không cảm thấy "Tề Thiên Hữu" làm sai cái gì, hoặc là ác độc gì đó.
Cố Tá cảm thấy bản thân không có tổn hại đến thanh danh vốn có của Tề Thiên Hữu, như vậy từ nay về sau, hắn liền có thể trút được bầu tâm sự này.
Giờ khắc này, trong lòng Cố Tá như buông bỏ được tảng đá lớn. Từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy chuyện này không liên đến mình, nhưng kì thật không biết vì sao trong tiềm thức vẫn là ghi nhớ, thẳng đến lúc này mới chân chính buông xuống.
Đột nhiên tinh thần lực trong đầu Cố Tá kịch liệt chấn động.
Cho đến khi một tiếng nổ vang lên, hắn mới phát hiện, chỗ sâu trong Thiên phủ nơi lốc xoáy tinh thần lực đã hình thành hợp chất không ngừng rung động. Trước kia rung động do tinh thần lực dạng khói đang không ngừng áp súc, hiện tại chấn động, tinh thần lực đã biến thành giao chất.
*chữ giao: keo dán, chất dính
Cố Tá còn phát hiện, tinh thần lực của mình đã nhiều hơn gấp mười so với trước kia, điều khiển cũng càng dễ dàng hơn, ngay cả tốc độ hình thành tinh thần lực dạng khói cũng càng nhanh hơn, vừa hình thành liền hòa theo tốc độ rung động của giao chất, tất cả đều nhanh hơn gấp mười.
Như vậy, có phải hắn đã đột phát đến tầng hai của 《Trùy Thần Thứ 》?
Cùng thời khắc này, trong đầu Cố Tá như có một quyển sách được lật sang trang tiếp, mà những nội dung ghi lại, chính là phần thứ hai phương pháp xúc tích. Cũng vẫn là đoán thần, ngưng thần, thứ thần, chỉ là mọi trình tự đều biến chuyển tinh diệu, cao thâm hơn rất nhiều, còn trực tiếp khắc vào đầu cậu, để hắn tự nhiên học hiểu được nên làm thế nào.
Nếu hắn dốc lòng không ngừng cố gắng, năng lực tự vệ cũng sẽ gia tăng thêm lần hai!
Sau khi mở mắt ra, Cố Tá mới phát hiện bản thân không biết đã ngồi tu luyện từ bao giờ, mà ở chiếc giường đối diện cậu, Công Nghi Thiên Hành cũng đồng thời mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cố Tá có chút ngượng, vừa rồi thời gian hắn ngây người có vẻ hơi lâu.
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “A Tá, chúc mừng ngươi đột phá.”
Mặt Cố Tá đỏ lên: “Đa tạ đại ca.”
Sau Công Nghi Thiên Hành liền hỏi hắn: “Hiện tại tinh thần lực của A Tá…”
Cố Tá cũng có chút tự hào: “Đã tăng lên gấp mười lần trước kia, khi dùng Trùy Thần Thứ, nếu chỉ là ngân thâm, tổng cộng có thể xuất ra ba trăm sáu mươi cái, nếu đổi thành ngân trùy, có thể xuất ra mười.”
Nếu là trước kia, ngân châm của hắn tổng cộng chỉ có ba mươi sáu cái, mỗi ba mươi sáu cái ngân châm mới thành một ngân trùy, nếu muốn uy lực lớn hơn, chỉ có duy nhất một cách là áp căn*.
*áp căn: vét sạch, dùng đến cạn tinh thần lực của em
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, ánh mắt lay động, vừa lòng nói: “Tốt lắm, Trùy Thần Thứ xem ra rất huyền diệu, A Tá, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện.”
Cố Tá không chút do dự: “Ta nhất định, đại ca.”
Vì cái mạng nhỏ này, hắn tuyệt đối sẽ không buông lỏng dù chỉ nửa điểm!
Sau khi mọi chuyện qua đi, Cố Tá lại tiếp tục điều trị thân thể cho Công Nghi Thiên Hành, cũng tiếp tục luyện chế rất nhiều đan dược, nghiên cứu các loại đơn thuốc. Sau khi tinh thần lực đã đột phá, tốc độ tu luyện nhanh hơn, dược khí cũng cần nhiều hơn, hắn xem như cũng hiểu rất rõ mệnh của mình, đương nhiên đều cố hết sức để có đủ.
Có đôi khi hắn lại cảm thấy may mắn, may là Công Nghi Thiên Hành có tiền lại kiếm càng nhiều tiền, bằng không cho dù xác suất chế thuốc thành công của hắn là trăm phần trăm, số tiền tài bỏ ra để thu mua dược liệu hao phí tuyệt đối không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Cố Tá tất nhiên lại càng tận tâm tận lực vì Công Nghi Thiên Hành.
Chớp mắt một cái, thời gian trôi qua.
Rất nhanh, Công Nghi Thiên Hành đã phải đến hoàng thành, đi Thương Long trì để tu luyện.
Lúc này, dù là người Công Nghi gia hay Cố Tá đều không thể đi theo, nên Cố Tá cũng chỉ có thể dưới sự bảo vệ của Long Nhị ở lại mật thất luyện dược.
Mà Công Nghi Thiên Hành đi chuyến này, chính là nhiều ngày không trở về.
•
Vô số thủ quyết được thi triển truyền vào lò luyện đan, dược thủy bên trong liên tục quay tròn, chia ra thành nhiều viên dược thủy nho nhỏ, duới sức nóng của ngọn lửa, từ từ cô đọng lại, dược hương càng lúc cũng càng đậm.
Trước lò đan ngón tay thiếu niên đột nhiên biến hóa thành những động tác vô cùng huyền diệu, dược thủy bị đoàn lực lượng này dẫn dắt, chợt bắn lên!
Thiếu niên không dám lề mề, vươn tay đến bắt, đem bát ngọc đặt bên cạnh tới, tay phất qua không trung!
Chỉ một giây, tiếng leng keng lanh canh vang lên, trong bát ngọc liền xuất hiện rất nhiều đan dược.
Đếm đếm, vừa đủ năm viên.
Đan dược này nhìn thoáng qua chỉ có màu nâu rất bình thường, nhưng nếu cầm lên xoay một vòng, có thể thấy nó tỏa ra ánh sáng xanh, vàng, đỏ, trắng, đen năm loại ánh sáng, tròn đều không chút trầy xước, vô cùng hoàn mỹ.
Cố Tá quan sát hồi lâu, chắc chắn ánh sáng ngũ sắc phía trên không có chút dấu hiệu lưu chuyển đình trệ nào, mới lộ ra một nụ cười thật tươi.
Cuối cùng đã thành công!
Sau hai ba ngày từ lúc Công Nghi Thiên Hành đi Thương Long trì Cố Tá đã bắt đầu bắt tay luyện chế đan dược mới — Ngũ Tinh Đan. Yêu cầu của loại đan này chính là ngũ hành cân bằng, lấy tinh hoa của ngũ hành ngưng tụ thành một viên đan nhỏ, hơn nữa mỗi loại tinh hoa đều phải hoàn toàn giống nhau, vô cùng làm khó người.
Từ tâm pháp đến thủ quyết Cố Tá tu luyện đều rất lợi hại, tư chất bản thân cũng rất cao, dù là vậy, ban đầu khi vừa luyện chế, cũng chỉ được ba viên ngũ tinh đan đều bị chút tì vết nhỏ.
Theo cậu phỏng chừng, thì chính là tiêu chuẩn của hạ phẩm, có