Sau khi trở về, hai người cũng như mọi ngày, cùng khoanh chân ngồi xuống tự luyện công, cứ vậy bình yên nghênh đón ngày hôm sau.
Chính là ngày đại chiến trăm nước chính thức mở ra.
Sáng sớm, Tịnh Kiên Vương Thương Hạc đã tới ngoài cửa, vận dụng đủ Tiên Thiên chân khí, ngâm một tiếng.
Tất cả võ giả Thương Vân quốc nghe thấy đều lập tức lao ra khỏi phòng, trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủn, đã đều đứng trong viện.
Tham chiến tổng cộng có sáu người, mỗi người tinh thần đều no đủ, tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng. Nhóm cường giả theo bảo hộ cùng các Luyện dược sư theo phụ trợ cũng đều đến đông đủ.
Vào ngày trọng đại trong cuộc đời như hôm nay, không ai dám chậm trễ, ngược lại mặc kệ có phải tham chiến hay không, đều đặc biệt tò mò với đại chiến của trăm quốc chưa bao giờ nghe qua kia, nên cũng vô cùng cẩn thận.
Cố Tá liếc nhìn Công Nghi Thiên Hành, trong lòng có chút nhộn nhạo.
Tự hỏi trận chiến lớn đến vậy sẽ có dạng ra sao? Hay vẫn giống như cuộc chiến giữa các thế gia vừa rồi, mọi người đánh luân phiên đến cuối cùng là xong?
Tịnh Kiên Vương không nói gì thêm, sau tiếng huýt của hắn, hoang điêu Lăng Vân đột nhiên lao xuống từ trên cao, đưa tất cả những người đứng chờ đến một sơn cốc được núi bao quanh. Địa điểm chính diễn ra trăm quốc đại chiến, ngay tại nơi đây.
Cố Tá cảm nhận mái tóc theo gió tán loạn về hai bên, giương mắt đánh giá ‘chiến trường’ kia.
— Trong sơn cốc không có lôi đài, chẳng lẽ thật sự khác?
Rất nhanh, Cố Tá cũng đã biết chuyện gì đang diễn ra.
Sau khi hoang điêu Lăng Vân chở tất cả tới nơi, mọi người liền tự tìm một chỗ đứng, những chỗ đất trống khác cũng đã có người của các quốc gia khác.
Trên một tảng đá lớn phía trước, trong lúc mọi người còn chưa chuẩn bị, ba vị võ giả Thoát Phàm cảnh đột nhiên xuất hiện, uy áp trầm trọng, đem không gian xung quanh áp đến khiến người khó mà hít thở.
Rất nhiều võ giả mặt đều toát lên vẻ cuồng nhiệt.
Thoát phàm cảnh!
Nếu bọn họ cũng đạt được đến cảnh giới này, đó sẽ là điều tuyệt vời thế nào!
— Mặc dù các võ giả có mặt nơi đây đều biết thoát phàm cảnh không phải cảnh giới cao nhất trên giới, nhưng tại đại lục của bọn họ, phần lớn vẫn sùng bái võ giả thoát phàm cảnh như thần, mà trong lòng bọn họ, dục vọng có thể tiến vào thoát phàm cảnh trở thành cường giả là không thể nào kiềm nén được.
Cố Tá lén liếc nhìn khuôn mặt của ba võ giả thoát phàm cảnh kia!
Hắn phải thán phục bởi hắn chú ý, hắn thấy rất rõ tướng mạo từng người, hai nam một nữ bề ngoài đều còn rất trẻ, phải biết rằng hậu thiên võ giả cũng không trẻ hơn người thường bao nhiêu, cho dù đã đột phá đến cảnh giới tiên thiên, nhưng không hẳn sẽ không lão hóa. Bêc ngoài ba người còn trẻ như vậy đã khẳng định tư chất bọn họ nhất định tuyệt hảo, lúc tiến nhập cảnh giới thoát phàm cũng còn rất trẻ….này không khỏi khiến người phải than thở.
Nữ võ giả trong ba người nhanh chóng cất tiếng, tướng mạo nàng mang theo vài phần quyến rũ, nhưng khuôn mặt lại quá trang nghiêm lạnh lùng, “Trăm quốc đại chiến hôm nay, trước hết mời chư vị tiếp thu khảo nghiệm. Người thắng vào tổ một, người thua vào tổ hai.”
Tổ một là gì, tổ hai là gì, trong đó có quy tắc gì, từng cái một đều được hai nam tử còn lại bổ sung, giải thích rất nhanh đã kết thúc.
Cố Tá phát hiện, ba người này đại khái chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đều nói rất ít, cá tính cũng cao ngạo, có thể nhìn ra cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, lúc cần giải thích, thỉnh thoảng còn lộ vẻ không kiên nhẫn, sâu trong thâm tâm, đều coi thường những người tham dự đại chiến trăm quốc.
Ngẫm lại cũng phải, một người vẫn luôn tiếp xúc với những người cao quý, nếu gặp được người có địa vị thấp hơn, trong tâm sao có thể không tự thấy ưu việt? Cho dù tính cách tốt hơn chút, cũng sẽ chỉ kiềm xuống không biểu hiện ra mà thôi, huống chi tại thế giới lấy võ vi tôn này, kẻ yếu không thể trêu vào kẻ mạnh, mà người sau cũng sẽ không hao tổn tâm tư tận lực che giấu. Đó chính là tật xấu của con người.
Nhưng những cái đó đều không quan trọng, mà quan trọng là, vòng sàng lọc thứ nhất — còn gọi là phân tổ, đã bắt đầu.
Sau khi nghe nữ võ giả thoát phàm cảnh tuyên bố, phản ứng đầu tiên của Cố Tá chính là ngạc nhiên.
Cư nhiên là… leo núi?
Hắn có chút 囧. Chẳng lẽ đây là lí do chọn khe núi này?
Nhưng leo núi có thể kiểm tra cái gì? Đừng nói đến những võ giả thân kinh bách chiến đã được tuyển chọn kĩ lưỡng ở đây, ngay cả một con gà không gân như Cố Tá, nếu bắt hắn đi leo núi hắn nhất định sẽ không leo, rốt cuộc nó có gì tốt mà kiểm tra chứ.
Nhưng nhanh sau đó, Cố Tá đã biết leo núi có thể kiểm tra ra cái gì.
Hóa ra ngọn núi những võ giả thoát phàm cảnh kia chỉ định phải leo đã sớm bị hạ đủ loại cấm chế, mỗi độ cao khác nhau độ khó cũng sẽ biến đổi theo.
Sau khi một võ giả bắt đầu leo lên, khoảng hơn trăm trượng, lực lượng của cấm chế cũng sẽ thay đổi, võ giả có thể leo càng cao, cấm chế tác dụng lên càng lớn, từ đó có thể khảo sát thực lực của võ giả.
Tuyên truyền xong quy tắc, những thoát phàm cảnh cất tiếng hô ra lênh, tất cả những võ giả có mặt đều nhanh chóng nhún người nhảy lên, cùng hướng về ngọn núi thí luyện như đàn chim đang dang rộng hai cánh lao thẳng tới nơi.
Ngay sau đó, bóng dáng từng người lập tức biến mất, lại chớp mắt một cái, tất cả cùng xuất hiện dưới chân núi thí luyện — cùng lúc đó, một vị nam võ giả thoát phàm cảnh vừa lúc thu tay về, có thể đoán ra, hành động chuyển dịch vừa rồi hắn cũng chỉ hoàn thành trong một cái trở bàn tay.
Mắt Cố Tá trừng lớn.
Sức mạnh của thoát phàm cảnh…đáng sợ như thế sao!
Võ giả tại thế giới này vốn đã quá không khoa học, không nghĩ tới còn có thứ càng không khoa học.
Có thể làm ra những việc như vừa rồi, còn được tính là người sao?
Nhưng Cố Tá đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lực chú ý của hắn lần nữa dừng trên người Công Nghi Thiên Hành.
Bất luận như thế nào, hiện tại tình trạng của đại ca nhà hắn mới là quan trọng nhất.
Công