Edit: Tracy
Không chỉ có hai người bọn họ không đoán trước được, mà mọi người ở đây cũng không ai đoán được.
Tịnh Kiên Vương Thương Hạc cũng sửng sốt, không khỏi vỗ tay cười to: "Tốt tốt tốt! Thương Vân quốc ta lại có ba người tiến vào quyết chiến, thật sự là cực kì tốt!"
Đông đảo Võ giả Thương Vân quốc biểu tình không đồng nhất.
Đoan Mộc Khinh Dung cùng Tư Mã Thiên Hữu biểu tình có chút cổ quái.
Người Hách Liên gia lại nhớ đến đan dược Công Nghi gia cho Hoàng Phủ Trường Hạo trước đó nên mới có vận khí như vậy, lại không khỏi nghĩ đến nếu Hách Liên Hưng Trình cũng có thể tiến vào vòng luân chiến nói không chừng cũng có vận khí này? Trong lòng đố kị oán trách, trăm vị phức tạp, càng không cam lòng.
Hoàng Phủ Trường Hạo ngày thường tuy rằng lãnh ngạo, trong mắt lúc này cũng hiện lên vẻ mừng như điên.
Hắn hít sâu một hơi, đứng bên cạnh võ giả Tiên Thiên bảo hộ mình, vờ như không thấy những ánh nhìn như kim châm từ các võ giả các đế quốc khác.
May mắn này của hắn, nếu có thể, hắn hy vọng nhanh bị sử dụng hết, vì hắn muốn dùng chính thực lực của mình trong quyết chiến, có thể thắng mấy vòng lại càng tốt!
•
Trên thạch đài.
Trâu Thanh Nguyệt thoáng nhìn lướt qua Hoàng Phủ Trường Hạo: “Đó là ai?”
Lưu Thanh Nguyên tự ngẫm một hồi: “Hình như là võ giả từ tam đẳng đế quốc nào đó.”
La Nham tiếp lời: “Đó là Hoàng Phủ Trường Hạo, võ giả đại diện Thương Vân quốc đến tham chiến. Bàn về thực lực thì cũng thường thường, có thể kiên trì đến hiện tại cũng chỉ đều dựa vào may mắn mà thôi.”
Trâu Thanh Nguyệt cười lên: “Đúng là tốt số, đối với tông môn cũng rất có lợi.”
La Nham Phương lập tức nói: “May mắn nhất thời không đáng trọng dụng.”
Lưu Võ Nguyên lại nói: “Cũng có khả năng là người có vận khí tốt.”
Ba người trao đổi vài lời, mỗi người đều có ý kiến của riêng mình.
Cuối cùng vẫn là Trâu Thanh Nguyệt lên tiếng: “Đến cùng là may mắn nhất thời hay người mệnh tốt, chỉ cần nhìn biểu hiện của hắn trong trận quyết chiến. Nhưng nếu thật là cái sau, vậy lại có chút đặc biệt…”
La Nham Phương cùng Lưu Võ Nguyên nghe xong đều gật đầu đồng ý: “Sư muội nói thật đúng.”
Thuyết pháp về may mắn cũng chỉ là một tia đầu mối, sẽ không người tiếp tục nhắc đến. Mà thuyết pháp này cũng khó mà được người từ các đế quốc khác tiếp nhận.
Chỉ có người thực sự đi lên con đường nào đó mới có thể cảm nhận được chút manh mối vụn vặt, nhưng đó cũng đều là chuyện về sau.
Dưới sân.
Không lâu sau trận luân chiến thứ tư cũng diễn ra thuận lợi, trong đó có hai người đến từ nhất đẳng đế quốc, ba người từ nhị đẳng đế quốc, mà tam đẳng đế quốc cũng chỉ có Hoàng Phủ Trường Hạo một người.
Đến lúc này, bọn họ đều đã đạt được tư cách tham gia quyết chiến.
— — Chuẩn bị cùng những người đã đứng đầu ở vòng cối xay tiến hành trận tranh đoạt cuối cùng.
Mà thành tích cuối cùng cũng đồng thời quyết định địa vị đế quốc mỗi một người đại diện.
Quyết chiến cũng không tiếp tục dời lại ngày sau mà lập tức bắt đầu.
Ngay sau đó lại tiến hành rút thăm thứ tự, ba mươi tám người còn lại được chia ra sáu võ đài, từng võ đài tiến hành đối chiến.
Lần này lại vì nguyên nhân số người, trung gian vẫn sẽ có hai trận có người vào thẳng, nếu ai may mắn có thể kiên trì vượt qua trận đầu, vậy trận thứ hai sẽ chỉ còn mười chín người, một người trong số đó chắc chắn sẽ được vào thẳng.
Cố Tá vất vả tính xong liền lặng lẽ truyền âm: Đại ca, ngươi nói Hoàng Phủ Trường Hạo có thể tiếp tục vào thẳng không?
Công Nghi Thiên Hành vẫn bình thản đáp: Chuyện gì cũng có thể.
…Đó là nếu hắn có thể vượt qua vòng thứ nhất.
Câu sau dù không nói Cố Tá cũng đã nghe ra.
Nhưng vận may cứt chó đó của Hoàng Phủ Trường Hạo cũng không phải vấn đề quan trọng nhất hiện nay, quan trọng nhất vẫn là đại ca nhà hắn, sau khi trải qua những vòng khảo hạch đẫm máu trước đó cũng đã vào được vòng đấu cuối cùng.
Không biết lần này đại ca muốn thứ tự nào?
Đúng vậy, sau khi cùng quan sát biểu hiện của những võ giả trước đó, Cố Tá cảm thấy những thứ như thứ tự gì đó đều đã nằm trong tay đại ca nhà mình. Mức độ chưởng khống cũng đã đạt đến muốn số thứ tự nào sẽ có số thứ tự đó, cho dù phần lớn võ giả đều đã nửa bước tiên thiên, nhưng đại ca cũng đã đạt đến đỉnh phong của hậu thiên võ giả thành công ngưng tụ tất cả cốt châu, tất có thể trấn áp từng người bọn họ.
Chỉ là đại ca nhà hắn nghĩ thế nào mà thôi, dù Cố Tá vẫn không cách nào đoán được, nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại nhất định sẽ có kế hoạch…thôi.
Cố Tá cũng không hỏi kĩ hơn.
Hắn muốn lưu lại một phần sương mù để bản thân tự phán đoán khi xem chiến.
Công Nghi Thiên Hành thần thái tự nhiên, không ai kịp nhìn thấy y làm gì, chớp mắt đã tiến tới trước mặt ba vị võ giả thoát phàm cảnh. Dù hơn ba mươi người có mặt cũng vẫn là người quy củ nhất, mà ngay một khắc Trâu Thanh Nguyệt đánh ra mấy chục thẻ bài còn chưa kịp nhìn rõ ràng y đã ra tay, nhanh như chớp bắt lấy một thẻ trong số đó!
Sau đó tất cả đồng loạt cúi đầu nhìn nội dung trên thẻ.
Trên thẻ đều là tên người.
Mà mỗi võ giả bắt được chính là tên đối thủ của bọn họ.
Cũng không biết có gì đó sai khiến hay không, nhưng không ai bắt được tên của bản thân.
Như thế việc phân chia cũng trở nên dễ dàng hơn.
Không lâu sau Lưu Võ Nguyên lại tiếp tục thẩy ra một thấm thẻ gỗ.
Trên thẻ gỗ viết thứ tự chia từ một đến bốn làm thứ tự lên đài.
Xong hết thảy, trận quyết chiến đến đây cũng chính thức bắt đầu.
Công Nghi Thiên Hành chậm rãi trở lại bên cạnh Cố Tá, đưa qua thẻ bài cùng thẻ gỗ.
Trên thẻ bài viết: Phi Vũ quốc, Trịnh Hoành, bán tiên thiên.
Thẻ gỗ khắc số “một”.
Cố Tá vừa thấy đã hiểu: “Đại ca, cẩn thận.”
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “Ta đi đây.”
Cố Tá phất tay.
Công Nghi Thiên Hành chân như sinh phong, cả người tựa như tàn ảnh vừa lắc người một cái đã xuất hiện tại thạch đài đầu tiên bên phải, không nhanh không chậm nhảy lên đài.
Một bộ thân pháp đó quá nhanh, nhanh đến rất nhiều người còn chưa nhìn rõ động tác đã thấy hắn xuất hiện trên đài.
Ngược lại chờ đến mấy nhịp thở sau Trịnh Hoành, đối thủ của y mới xuất hiện tại một đầu