Còn lại tổng cộng bốn người, cần phải tiến hành hai lượt đối chiến chọn ra hai người xếp vào ba tên đứng đầu, sau đó chính là trận chiến tranh đoạt thứ hạng của ba vị trí đầu, còn các võ giả khác chỉ có thể cố gắng tranh thủ những thứ hạng sau.
Lúc này có người đã phát hiện ra, trong lần đại chiến trăm quốc này có một tam đẳng để quốc đang triển lộ… năng lực chưa từng gặp?
Trước mắt người may mắn được tiến vào danh sách ba người đứng đầu Hoàng Phủ Trường Hạo là đến từ Thương Vân; mà bốn người tranh đoạt ba vị trí dẫn đầu còn lại, có hai người cũng đến từ Thương Vân.
Nếu trong trận đối chiến này, hai võ giả đến từ Thương Vân kia đều chiến thắng, chẳng phải ba vị trí đứng đầu đều bị Thương Vân độc chiếm sao? Mà cho dù là một thắng một bại, hay đều bại trận, thành tích lần này của Thương Vân vẫn hơn tất cả các nước — — không sai, ngay cả nhất đẳng đế quốc hiện giờ so ra còn kém cả Thương Vân quốc.
Chuyện này khiến người khác khó lòng mà không nghĩ: Thương Vân quốc kia là thần thánh phương nào?
Đợi bọn họ cẩn thận suy nghĩ, lại phát giác tuy Thương Vân từ trước đến nay cũng có chút thành quả, nhưng qua nhiều thế hệ như thế cũng luôn bất quá là một trong những nước tam đẳng đế quốc mạnh nhất mà thôi. Tuy bọn họ ngẫu nhiên còn vượt quá một số tông do các nhị đẳng đế quốc hợp lại, nhưng nếu nói để có thể nổi bật áp cả nhất đẳng đế quốc như lần này cũng thật sự khiến người ta kinh ngạc không ngớt — — cứ ngỡ như điều huyền diệu gì đó.
Lại có người theo thuyết âm mưu nghĩ có lẽ Thương Vân chỉ là ngủ đông nhiều năm, mưu đồ cho lần xoay mình hôm nay. Chỉ là vừa nghĩ kĩ bọn họ liền phát hiện, dù thực lực của Thương Vân mạnh đến đâu, hay Thương Vân thực sự giấu tài, sớm trù tính sẵn đi nữa cũng không thể đảm bảo sẽ lập tức xông ra thành tích tốt như thế.
Giả như chỉ có một người tiến vào năm người đứng đầu… vẫn có thể coi như hơi bình thường đi.
Trên thực tế, những người này đã đoán đúng.
Lần này, nếu không vì Công Nghi Thiên Hành gặp được Cố Tá, giữ được thân tàn cũng sẽ không có hắn ngày hôm nay, mà nếu không có Công Nghi Thiên Hành, Hoàng Phủ Trường Hạo liền không chiếm được hồi xuân đan cứu về một mạng, cứ vậy cũng liền chỉ có một tuyệt thế thiên tài, được hoàng thất tỉ mỉ bồi dưỡng tìm mọi cách tạo ra là Thương Ngự, có thể trèo lên vị trí mười người dẫn đầu thậm chí là năm người đứng đầu.
Nếu như thế, Thương Vân vẫn sẽ bị người hữu tâm chú ý mà không phải là khiếp sợ như bây giờ.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm đắn đo.
Sau khi trêu chọc xong đại ca nhà mình Cố Tá liền nhìn thấy đối thủ của Công Nghi Thiên Hành đáp xuống phía đối diện võ đài.
Đối thủ của Công Nghi Thiên Hành là một trong những võ giả còn lại có thực lực ngang với Thương Ngự hắn từng nói qua cho Cố Tá.
Mà đối thủ của Thương Ngự, vừa đề cập cũng đã thấy đặc biệt lợi hại, chính là hạt giống tuyển của đến từ nhất đẳng đế quốc.
— — Chính là thiên tài về thứ nhất trong khảo nghiệm đầu tiên đến từ Khanh Thương quốc, Hạc Thành Phong.
Bố trí như thế mặc dù là kết quả rút thăm, nhưng trong đó có trò mèo gì không cũng không quan trọng.
Vì càng như thế, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy công bằng.
Nếu để Công Nghi Thiên Hành đấu với Hạc Thành phong, để Thương Ngự đấu với người còn lại cuối cùng chọn ra hai người thì tổ hợp đầu tiên đương nhiên đủ sức thuyết phục, nhưng tổ hợp sau lại sẽ dễ khiến người ta cảm thấy không tương đồng.
Đúng vậy, nếu không vì vận may của Hoàng Phủ Trường Hạo lôi kéo sự chú ý của mọi người, Công Nghi Thiên Hành cùng Hạc Thành Phong có thể mới là những võ giả uy phong nhất, hiện giờ rung động mà Hoàng Phủ Trường Hạo mang lại đã lắng xuống, trận đối chiến giữa bọn họ lại trở về như lúc đầu — — khiến người chờ mong.
Cố Tá đứng dưới đài, ánh mắt hết liếc trái lại nhìn phải.
Quả nhiên đại ca nhà hắn dù đối chiến nhiều như vậy, từ đầu đến cuối mặc kệ đối thủ là ai đều chỉ dùng một cách thức, tần suất như nhau, thái độ như nhau, tiêu hao sạch chân khí của đối thủ, hoặc nhiễu loạn hoàn toàn tiết tấu của đối thủ, từ đó chiến thắng.
Mà sau mỗi lần kết thúc đối chiến, không ai có thể nhìn ra chân khí của hắn đến tột cùng đã tiêu hao nhiều ít, có còn con bài chưa lật hay không.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cho dù đã là trận chiến tranh đoạt ba vị trí đứng đầu, nhưng đối thủ dường như cũng giống như những võ giả bình thường trước đó, vẫn chỉ trong vòng hai ba trăm — — a không, lúc này không biết là do đối thủ thực không tầm thường hay vì Công Nghi Thiên Hành cảm thấy cần thay đổi một chút, đối thủ chống đỡ đến bốn năm trăm chiêu, tiết tấu mới gần như tan vỡ hết, mồ hôi thấm ướt cả vạt áo, không cách chống trả.
Lại nói đến võ giả khác của Thương Vân quốc, đối chiến giữa Thương Ngự cùng Hạc Thành Phong chẳng phải hiển nhiên sẽ nghiêng về một phía sao?
Hạc Thành Phong là đại diện hạt giống do nhất đẳng đế quốc bồi dưỡng ra, thậm chí tại Kình Vân tông còn có chút thanh danh, trong tay hắn sao có thể không nắm giữ công phu tuyệt hảo nào?
Thương Ngự vừa qua hơn trăm chiêu liền rơi vào thế yếu.
Lúc này hắn sâu sắc minh bạch tất cả những đối thủ hắn gặp trước đây có gộp lại độ uy hiếp cũng không bằng một phần mà Hạc Thành Phong đem tới cho hắn.
Đây là hiện thực.
Ngoại trừ những thiên tài thân mang vận mệnh thiên địa, giống như yêu nghiệt ngàn năm khó gặp thì bình thường những thiên tài xuất chúng đến từ tam đẳng đế quốc dù tố chất bẩm sinh khi còn chưa chào đời không kém hơn những thiên tài từ nhất đẳng đế quốc chăng nữa, nhưng ngay từ khi sinh ra nhãn giới cũng đã có hạn, ngày sau dù bồi dưỡng hết mức, giữa bọn họ vẫn sẽ luôn có một khoảng cách tựa như Hồng Câu*.
*Hồng câu: một kênh đào thời cổ đại, nay ở Hà Nam tỉnh Huỳnh Dương Thị, khi Sở Hán tranh chấp là ranh giới nơi hai quân giằng co, so sánh giới tuyến rõ ràng (như thời đằng trong đằng ngoài của mình =)))))). Thời kì Tây Hán (206 B.C ~ 23 A.C) đổi tên thành Lang (sói) Thang (sôi sùng sục) Cừ (kênh-mương, to lớn). Nghĩa bóng: Không thể vượt qua Hồng Câu.)
Ít nhất vào lúc này là không thể bù lại.
Mà dù về sau, nếu mọi người có cơ hội cùng đứng tại một vạch xuất phát điểm lần thứ hai* mới có hy vọng thu lại khoảng cách bởi những kỳ ngộ không ngừng… điều này cũng chỉ gần như là có thể.
*lần thứ nhất là trước khi sinh
Thương Ngự cũng không quá thất vọng.
Hắn được đế quốc bí mật bồi dưỡng, trải qua vô số cuộc ma luyện sinh tử, so với năm đại công tử thế gia đế đô, Công Nghi Thiên Hành tạm thời không bàn, nhưng bốn người còn lại thì tuyệt đối kém xa hắn.
Tất nhiên vì vậy hắn có một ý chí cứng cỏi khác hẳn