Sau khi lên thuyền Cố Tá bị Công Nghi Thiên Hành thả xuống, tiếp hắn nghe thấy một một tiếng nổ vang truyền tới từ thân thuyền, con thuyền lớn thoáng chòng chành liền bay đi!
Tốc độ thật rất nhanh!
Hắn cảm thụ một hồi chỉ cảm thấy còn nhanh hơn máy bay ở hiện đại nên chắc sẽ không chậm.
Ngay cả người lĩnh hội sự tiện lợi của công nghệ cao trong thế giới hiện đại như hắn đều có chút kinh ngạc, các võ giả không khác mấy tên nhà quên là bao kia đương nhiên còn càng cảm thấy ngạc nhiên — — Tất cả vũ khí bọn họ biết căn bản không cái nào có thể bay, mà chính bọn họ phải đạt tới cảnh giới tiên thiên mới có thể tự mình lơ lửng trên không, loại thuyền này quả thực có thể xưng là “kỳ bảo”!
*Kỳ: hiếm thấy, đặc sắc
Cố Tá yên lặng nghĩ: đây trắng ra là ra oai phủ đầu đi… mặc kệ có phải hay không dù sao hắn phát hiện những võ giả này dè dặt hơn không ít.
Trước kia chưa tham chiến đại chiến trăm quốc mặt mày nhóm công tử thế gia này đều che dấu cực sâu ngạo khí nhưng giờ tâm tính đoan chính, chút cảm giác ưu việt vốn có dưới tác động lớn đến từ chiếc thuyền chở người phi hành này đều biến mất ngay cả chút vụn cũng không còn.
Chẳng qua đường đến Kình Vân tông vẫn thật xa.
Hiện tại ước chừng đã là ngày thứ ba phi hành, nhưng điểm đến vẫn như trước không thấy chút bóng dáng.
·
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành đồng thời đứng ở bong thuyển rộng lớn nhìn tầng mây cuồn cuộn lướt qua phía ngoài.
Trên thuyền này không có thủy tinh hay lá chắn kim loại nhưng gió từ ngoài thổi đến lại không vào được đặc biệt thần kỳ.
Cố Tá phát hiện trong chặng đường này tinh thần lực của hắn dường như có thể xuyên thấy tầng mây… Cho dù đang ở trong hoàn cảnh xa lạ cũng như một lộ trình rất dài nhưng đây chắc chắn là một chuyện không thể xem nhẹ.
Hắn lập tức báo cho Công Nghi Thiên Hành — — Đây là thói quen tốt dưỡng thành được dưỡng thành từ khi hắn hiểu rõ cách xử lý thường ngày cùng lối suy nghĩ tinh tế của vị đại ca này.
Công Nghi Thiên Hành nhíu mày, như có điều suy tư.
Chính lúc này Cố Tá đột nhiên hô nhỏ lên: “Đại ca chính là cảm giác này, ngươi cũng thể hội chút thử đi!”
Công Nghi Thiên Hành không chút khinh thường, dù y chưa từng rèn luyện tinh thần lực của mình nên không nhạy bén như Cố Tá nhưng não vực của võ giả theo thực lực tăng lên cũng sẽ mở rộng, tinh thần lực đồng thời tăng trưởng, độ cảnh giác nguy cơ từ thế giới bên ngoài kỳ thật cũng liên quan đến tinh thần lực. Vừa rồi y không tận lực cảm nhận nên có chút sơ hở, nhưng hiện tại được đến nhắc nhở lại cẩn thận cảm thụ cũng phát hiện bất đồng.
Hơn Cố Tá còn cẩn thận cảm nhận cả con thuyền khổng lồ chở người này.
Dường như… tốc độ đã chậm hơn.
Xem ra đoạn lộ trình này tồn tại thứ gì đó.
Nhưng cụ thể là gì hắn tạm thời không nhận ra được.
Công Nghi Thiên Hành thoáng trầm ngâm: “Trước nhớ kĩ chuyện này. A Tá, ngày sau nếu có cơ hội đệ phải lưu ý nhiều hơn.”
Cố Tá vừa nghe chỉ biết đại ca để bụng chuyện này, vì thế gật đầu: “Ta biết.”
Hai người cũng không mãi dây dưa chuyện này, nhưng trong lộ trình này Công Nghi Thiên Hành lại nhiều thêm một việc là mỗi một đoạn đường y sẽ cẩn thận quan sát, cảm nhận.
Dần dần tuy không phát hiện quy luật gì trong đó nhưng hắn phát hiện đại khái có vài đạo lực cản, mà thời gian vượt qua những lần lực cản sau đều gấp hai đến ba lần trước đó.
Nhưng nhiều nhất cũng không vượt qua ba lần… Hắn đem phát hiện này nhớ xuống.
Tổng cộng sơ qua khoảng mười bảy ngày con thuyền này cuối cùng đến một mảnh đại lục.
Cố Tá nhìn phía dưới phát hiện người trên phiến đại lục này san sát nhau như đàn kiến, liếc mắt vừa nhìn căn bản là đếm không xuể.
Phi thuyền dừng trước một ngọn núi.
Quét mắt nhìn xuống mảnh thổ địa phì nhiêu bị phân thành nhiều khối diện tích không đồng nhất trước mặt. Nhìn kỹ có thể thấy vài người đang làm việc bên dưới đều là khí huyết xung thiên, thực lực mỗi người đều không thấp, thân hình tráng kiện lại còn đều là võ giả có chút bản lĩnh!
Nhưng nếu là võ giả chẳng lẽ cũng cần vất vả cần cù… làm ruộng như thế sao?
Thực khiến người khó hiểu.
Không đợi Cố Tá nghĩ rõ đã thấy ở đầu thuyền Trâu Thanh Nguyệt đang điều điều khiển thứ gì, cự thuyền đột nhiên rớt thẳng xuống ngừng trên một mảnh đất trống rộng lớn.
Lại một lần choáng váng thuyền mới ổn định lại, Trâu Thanh Nguyệt lãnh túc* mở miệng: “Chư vị đệ tử mau rời thuyền!”
*lạnh lùng nghiêm túc
Sau Cố Tá lần nữa bị Công Nghi Thiên Hành khiêng lên theo đại chúng cùng xuống, thành thật đứng dưới cổng dẫn vào núi.
Đúng vậy, nơi sơn môn có một cảnh cổng thật lớn, rộng đến có thể đồng thời thừa nhận mấy chục người ra vào, trên tấm bia đá cao cao ba chữ “Kình Vân tông” xứng câu thiết họa ngân câu* khí thế thập phần sắc bén, cũng không biết ai viết nhưng nhìn ra là dùng binh khí khắc thành.
* Thiết họa ngân câu (thành ngữ): hình dung nhà thư pháp VẬN BÚT, nét tráng kiện ôn nhu./ Vận bút: biết vận dụng cổ tay, cánh tay để tạo nên nét thanh đậm, uyển chuyển hay cứng rắn khác nhau, nói chung: một cách viết khó.
Những mảnh đất phì nhiêu nhìn từ trên phi thuyền kỳ thật đều thuộc phạm vi sơn môn* được vô số ngọn núi vây quanh, nhìn kỹ Cố Tá mới phát hiện những võ giả đang trồng trọt đều mặc xiêm y giống nhau như đúc.
*cửa núi
Nhưng Trâu Thanh Nguyệt cũng không cho bọn hắn thời gian tò mò liền phụ trách đưa mọi người đến một mảnh sân cách phiến đất kia không xa.
Trước sân có một tòa điện nhỏ, không ít võ giả ra vào nơi đó.
Trâu Thanh Nguyệt trước dừng bước, lên tiếng với hai vị thoát phàm cảnh còn lại: “Giờ ta phải đưa bọn họ đến tạp sự đường sắp xếp, hai vị sư huynh muốn cùng đi hay về trước giao nhiệm vụ?”
Lưu Võ Nguyên vội đáp: “Đã nhận nhiệm vụ đương nhiên phải làm tới nơi tới chốn, ta đi cùng sư muội.”
La Nham Phương thấy hắn đoạt trước một bước cũng lập